Lý Bình liếc nhìn em trai em gái của mình, sau đó đi vào trong phòng để đồ xuống. Cô dự định chờ tới lúc đi học thì tìm chị Tô Du học tập cách làm sao để quản lý học sinh.
Chị Tô Du ngay cả Hứa Lệ Lệ cũng có thể quản, nhất định chị ấy có biện pháp.
Tô Du không về nhà, mà theo chân đối tượng của mình cùng nhau đi tới đại viện gia đình ở chính phủ thành phố bên này, cùng nhau ăn cơm với cha mẹ Tống.
Đã rất lâu rồi cô không tới nhà lão Tống. Mẹ Tống đặc biệt làm món ăn ngon cho cô, để cho cô khỏi tốn công đi một chuyến.
Biết Tô Du có thành tựu ở trường học, cha Tống vui mừng hô hào phải uống một ly rượu, bị mẹ Tống cản lại.
"Đừng lấy danh nghĩa của Tiểu Tô để uống rượu."
Cha Tống sờ sờ mũi của mình, bị mất mặt trước mặt con dâu tương lai, ông cảm thấy mất hết thể diện.
Tô Du cười nói, "Chú, cô cũng là vì muốn tốt cho chú, rượu trắng này vẫn không nên uống. Nhưng mà cháu nghe người ta nói rượu thuốc rất tốt cho sức khỏe, lát nữa cháu giúp chú đi tìm xem sao."
Cha Tống vừa nghe thấy còn có rượu tốt cho cơ thể, bèn nói, "Được được được, cháu nói thử xem là rượu thuốc gì, chú tự đi tìm. Sao có thể để cháu tìm được chứ?"
"Không có việc gì đâu, sinh viên ở trường cháu tới từ năm sông bốn bể, mạng lưới quan hệ rất rộng. Chuyện này không đáng ngại."
Mẹ Tống nói, "Được rồi, vì cái miệng này của ông mà gây phiền phức cho Tiểu Tô rồi."
"Tiểu Tô hiếu thuận!" Cha Tống nói. Ông nghĩ con trai nhà mình mà đổi thành con gái thì tốt rồi, con gái càng hiếu thuận. Không giống thằng nhóc thối kia, chỉ biết làm ông tức giận.
Mẹ Tống liếc ông một cái, lại cười híp mắt nhìn Tô Du nói, "Em trai cháu muốn làm lính, đã chuẩn bị đi đâu chưa? Có muốn cô và lão Tống tham mưu cho cháu không?"
Hai vợ chồng đều xuất thân từ quân đội, hiểu rất nhiều chuyện về bộ đội.
Tô Du cười nói, "Phải xem bộ đội phân công ra sao đã, dù sao làm lính cũng chính là làm một viên gạch, ở đâu cần thì dời tới đó. Chỉ cần có thể làm thành lũy của quốc gia thì tới chỗ nào cũng giống nhau ạ."
Cha Tống vừa nghe thấy liền hưng phấn vỗ bàn, "Tiểu Tô nói lời này rất hay, chúng ta làm lính chẳng phải là vì muốn làm tường thành của quốc gia hay sao. Ai dám tới, thì phải phá hủy chúng ta đã! Không được, vì câu nói này của Tiểu Tô, chú nhất định phải uống thêm một ly, lão Tần, bà không được ngăn tôi."
Mẹ Tống: ". . ."
Sau khi cơm nước xong, mẹ Tống len lén nói với thư ký Tống vài câu, nói đến mức thư ký Tống đỏ mặt không được tự nhiên, mới để thư kí Tống tiễn Tô Du về nhà.
Hai người vừa xuống lầu, liền nhìn thấy vợ của Phó thị trưởng Hứa đang đi dạo dưới lầu, nhưng mà Tô Du cảm thấy bà ta đang đợi mình.
Thấy Tô Du xuống, sắc mặt của vợ Phó thị trưởng Hứa không tốt, nhưng mà vẫn trực tiếp đi tới, "Tiểu Tô, đã lâu không gặp cháu."
"Đúng vậy, gần đây cô có khỏe không?"
"Cũng khỏe, chỉ là Lệ Lệ khiến cô bận tâm thôi. Không biết sao hôm nay lại khóc trở về."
Tô Du thở dài, "Chuyện này thật khiến người ta khó chịu, chuyện này gây náo loạn rất lớn, các sinh viên đều không phục, làm kinh động tới cả lãnh đạo trường học. Nếu không xử lý, chỉ lo lắng các các sinh viên sẽ chạy ra ngoài cáo trạng, đến lúc đó. . ."
Ngực của vợ Phó thị trưởng Hứa nhảy một cái, lặng lẽ nói, "Cháu không có biện pháp nào sao?"
"Cô, cô quá xem trọng cháu rồi." Tô Du cười nói, "Chuyện này cô không làm được thì sao cháu có thể làm được chứ. Cô tới tìm cháu, cháu thấy chi bằng cô tới tìm lãnh đạo trường học. Nếu như bọn họ không vui vẻ, có khả năng sẽ đổi luôn cả cháu đấy."
Nếu đã nói tới mức này rồi, vợ của Phó thị trưởng Hứa cũng không còn lời nào để nói. Thế nhưng vẫn cố nói, "Lệ Lệ nói cháu sắp xếp cho nó nhiều việc lắm."
Nghe thấy vợ Phó thị trưởng Hứa nói như vậy, trên mặt Tô Du cũng hiện lên chút tức giận, "Cô, nếu như Lệ Lệ thật sự nói như vậy, quả thật khiến lòng cháu lạnh lẽo. Cái gì gọi là tình sâu nghĩa nặng, chuyện quan trọng cô ta không làm được, nếu cháu không sắp xếp cho cô ta công việc khác, người khác sớm đã không ưa cô ta rồi. Cô, nếu cô vẫn không hiểu được cách làm của cháu thì có thể đi tìm Phó thị trưởng Hứa thương lượng một phen."
Cô nói xong, thở phì phò rồi lôi kéo thư ký Tống đi.
Mặt thư ký Tống căng thẳng theo ở phía sau.
Vợ của Phó thị trưởng Hứa ngây người, cũng buồn bực lên lầu. Cảm thấy mình tìm Tô Du đúng là tìm sai người rồi, một đứa sinh viên thì có thể giúp được bao nhiêu chuyện chứ?
Đến ra bên ngoài, sau khi Tô Du ngồi lên xe liền ôm hông của thư ký Tống cười, "Anh đoán xem bà ta có đi tìm lãnh đạo trường học không?"
"Chắc là đi." Thư ký Tống nói.