Hiệu trưởng Trịnh nói: "Bạn học Tô Du, cái mà Tiểu Dương nói là do em nghĩ ra sao, hay là do bạn học khác nghĩ ra? Tại sao lại có suy nghĩ như thế, em nên biết, để mua một thiết bị cần phải tốn bao nhiêu kinh phí không."
Đương nhiên Tô Du biết, năm nay đến một chiếc xe đạp cũng không hề rẻ, chứ đừng nói là thiết bị điện tử. Thậm chí cô còn biết, lão hiệu trưởng từng sống ở nước ngoài này, vì năm xưa phải trải qua những ngày tháng nghèo khổ ở nước ngoài cho nên mới quản lý nghiêm ngặt từng khoản chi phí của trường học như thế.
Cho nên cô cố ý đề xuất mua những thứ đồ này, mới có cơ hội đi gặp hiệu trưởng Trịnh tiếng tăm lẫy lừng chứ. Nếu chỉ cần một chút tiền, sao có thể kinh động đến hiệu trưởng Trịnh được.
Cô nghiêm túc nói: "Hiệu trưởng, đây là suy nghĩ của em, nhưng em cảm thấy là nếu sau khi các bạn tiếp xúc với đài phát thanh, bọn họ cũng sẽ đồng ý với suy nghĩ của em thôi. Là một sinh viên, em rất hiểu tính cách của sinh viên trường đại học Giang Đông, bọn họ rất nhiệt tình, chăm chỉ, thông minh, yêu nước, yêu Đảng, yêu mến đồng chí chủ tịch vĩ đại. Gần đây chúng em có làm hoạt động học tập tư tưởng, các sinh viên đều vô cùng hăng hái hưởng ứng. Có thể chứng minh, học tập tư tưởng là phù hợp với yêu cầu của sinh viên. Nhà trường là cái nôi giáo dục, dạy kiến thức, cũng bồi dưỡng con người. Đài phát thanh cũng là cách thức và là công cụ để giáo dục. Cho nên em cảm thấy xây dựng đài phát thanh là tất yếu."
Hiệu trưởng Trịnh nghiêm túc lắng nghe ý kiến của sinh viên, thỉnh thoảng ghi chép vào cuốn sổ tay của mình.
Thậm chí Tô Du còn thấy ông ta viết số thứ tự một hai ba ngay ngắn thẳng hàng, giống như đang ghi chép học thuật vậy.
Tô Du yên lặng chờ hiệu trưởng Trịnh ghi chú lại.
Sau khi hiệu trưởng Trịnh viết xong, ngẩng đầu lên nhìn cô: “Bạn học Tô Du, em còn ý tưởng nào nữa không?"
Ý tưởng thì rất nhiều.
"Em đã dùng kiến thức kế toán mà em nắm chắc để tính toán, một bộ thiết bị như này bao gồm luôn phí vật liệu lắp đặt phải tốn gần hai ngàn đồng, nhưng mà nếu chúng ta sử dụng thời gian lâu, lấy năm năm làm ví dụ. Bình quân mỗi ngày phải tốn một đồng. Tương đương với tiền lương một ngày của công nhân lao động bình thường. Nhưng nếu chúng ta bố trí cho giáo viên thì tiền chi phí nhân công này sẽ tăng lên. Quan trọng hơn là, thiết bị này không chỉ có thể giáo dục tư tưởng, mà sau này còn có thể sử dụng bất cứ khi nào cần thiết."
Bí thư Dương nghe vậy lập tức gật đầu.
Theo như bạn học Tô Du nói thì quả thật rất có lợi về mặt chi phí.
Tô Du nói thêm: “Mặt khác, em cảm thấy chúng ta cũng nên đuổi kịp thời đại. Nếu đã có sản phẩm khoa học kỹ thuật như thế rồi, trường học chúng ta là trường học cao nhất, là cái nôi của nhà khoa học tương lai, đương nhiên phải phát triển theo kịp thời đại. Trước đây ở chính phủ thấy phản ứng của một số bạn bè quốc tế, rất nhiều trường học cao đẳng ở nước ngoài đều có những thiết bị này.”
Bí thư Dương cảm thấy nếu như ông ta là hiệu trưởng Trịnh thì lúc này sẽ không từ chối yêu cầu do bạn học Tô Du đề xuất ra đâu.
Bất kể là từ phương diện nào, đây cũng là yêu cầu rất hợp lý.
Hiệu trưởng Trịnh nói: “Em cũng hiểu biết tình trạng của nước ngoài nhỉ."
Tô Du nói: "Cũng không hiểu lắm, chỉ là bên phía chính phủ và bạn bè quốc tế từng trao đổi ngoại hối, cho nên đôi khi cũng có tiếp xúc."
Hiệu trưởng Trịnh có vẻ như khá thích thú khi nói chuyện cùng với Tô Du. Thật ra, sau khi phụ trách nghiên cứu, ông ta không thể tiếp xúc với một số bạn bè quốc tế nữa.
Đương nhiên lần này cũng không phải thích hợp.
Ông ta nghiêm túc nói: "Chuyện này tôi sẽ suy nghĩ thật kỹ, không lâu sau sẽ trả lời các người. Mỗi một khoản kinh phí của trường học đều cần phải suy xét kỹ càng. Tuy suy nghĩ của bạn học Tô Du rất chu đáo, nhưng tôi vẫn phải xem xét kỹ lưỡng."
Tô Du mỉm cười nói: "Dĩ nhiên là được, có nhà trường xem xét, tôi tin hiệu trưởng ngài sẽ sắp xếp thật hợp lý."
Thời gian của hiệu trưởng Trịnh rất là quý báu, chuyện này nói đến đây thôi không cần phải tiếp tục thổi phồng thêm nữa. Tô Du và bí thư Dương chủ động rời khỏi văn phòng hiệu trưởng.
Vừa bước ra ngoài, bí thư Dương như sống lại, khôi phục lại dáng vẻ nhã nhặn, đỡ gọng kính, ra vẻ nghiêm túc nói: "Bạn học Tô Du, cô cảm thấy hiệu trưởng Trịnh sẽ đồng ý chuyện này sao?"
"Tôi cảm thấy chắc sẽ đồng ý, nếu không hiệu trưởng sẽ không nói là xem xét. Nhưng mà, tôi cảm thấy bây giờ bí thư Dương không cần quá lo lắng vấn đề này, mà là phải suy nghĩ kỹ, sau khi đài phát thanh xây xong sẽ do bộ phận nào quản lý. Nhưng mà bên chỗ ông bận bịu như thế, đến lúc đó sẽ bị bộ phận khác giành mất."
Bí thư Dương đột nhiên cau mày lại tạo thành những nếp nhăn dọc ấn đường.