Lý Ái Hồng như sợ thiên hạ chưa đủ loạn liền nói thêm: “Ái Đảng cứ đi theo đi, sợ gì chứ, em cứ nói thật ra. Có người muốn làm chuyện tốt, bảo chúng ta giúp sức."
Lý Bình vẫn trơ mặt ra đó, một chút thay đổi cũng không có. Không hề tức giận vì câu nói của Lý Ái Hồng.
Ăn xong, Lý Ái Đảng miễn cưỡng cùng Lý Bình đi tìm Lý Quốc Lương.
Lúc này, Lý Quốc Lương cũng vừa mới ăn xong, đang làm việc trong văn phòng. Nghe thấy con trai và con gái đến, ông ta cau mày, lo sợ xảy ra chuyện gì. Dẫu sao thì trước giờ Ái Đảng chưa bao giờ đi chung với Bình Bình cả.
Nhìn thấy hai anh em vào phòng làm việc, Lý Quốc Lương hỏi: "Đây là sao thế, không phải nói dạy học ở nhà sao?"
Lý Bình nói: "Cha, con muốn hỏi cha một chuyện, điều quan trọng nhất đối với một quân nhân là gì?"
“Tất nhiên đó là kỷ luật.” Lý Quốc Lương nói. Một quân nhân dù giỏi đến đâu mà không chấp hành kỷ luật thì cũng không phải là một quân nhân tốt.
Lý Bình nhìn Lý Ái Đằng nói: "Có nghe chưa, chị bảo em quản lý kỷ luật, không phải là muốn em giúp chị làm cái gì, chị chỉ là đang bồi dưỡng em. Ở nhà em cứ luôn nói là muốn làm quân nhân, nhưng mà em không có kỷ luật, cũng không quản lý kỷ luật, sau này làm sao trở thành một quân nhân ưu tú?"
Lý Ái Đảng còn chưa kịp cáo trạng thì bị nói đến mức á khẩu nghẹn lời.
Lý Quốc Lương nhìn hai chị em họ như thế liền hỏi: “Xảy ra chuyện gì à?"
Lý Bình nói với Lý Quốc Lương mọi sự sắp xếp trong sáng hôm nay của mình.
"Cha, con cảm thấy sau này Ái Đảng muốn làm quân nhân cho nên mới bảo nó học cách tuân thủ kỷ luật trước."
“Con làm rất đúng.” Lý Quốc Lương nhìn con gái và nói. Ông ta cảm thấy con gái mình càng lúc càng ưu tú, hơn cả hai đứa con gái kia của mình.
Nếu đây là một đứa con trai, sau này tham gia quân đội, chắc chắn cũng rất có tiền đồ.
Ông ta nhìn vẻ mặt bối rối của Lý Ái Đảng: “Ái Đảng, chị con nói không sai. Kỷ luật trong quân đội rất là quan trọng. Con muốn trở thành một quân nhân, đầu tiên phải tuân thủ kỷ luật, ngay cả mấy thằng nhóc con mà con cũng không quản lý được, sau này con làm sao mà làm quân nhân bảo vệ nước nhà đây?"
Bởi vì trong đám nhóc, Lý Ái Đảng là người náo hoạt nhất, cho nên chí khí cao. Lần này vốn dĩ còn định bỏ gánh không làm nữa, kết quả nghe những lời này, lại cảm thấy rất có đạo lý.
Đối với người một lòng một dạ muốn làm quân nhân mà nói, trong lòng cậu ta thậm chí còn cảm thấy có chút hổ thẹn, cảm giác giống như đã làm mất mặt quân nhân rồi vậy.
"Cha, con biết rồi. Con sẽ làm theo sự sắp xếp."
Buổi chiều còn phải tiếp tục dạy học, cho nên hai chị em nhanh chóng rời khỏi văn phòng của Lý Quốc Lương.
Trên đường đi, Lý Ái Đảng nói một cách tự hào: “Sao chị lại muốn bồi dưỡng em? Thật ra em..." Thật ra cậu ta cũng không có tình cảm gì với người chị gái này. Từ nhỏ đến lớn chưa từng tiếp xúc, về đến nhà cũng chẳng nói chuyện với nhau.
Lý Bình thờ ơ nói: "Tuy em không coi chị là chị của em, nhưng chị coi em là em trai chị. Hơn nữa… em còn là nhân tài hữu dụng."
Lý Ái Đảng nghe vậy, gương mặt bỗng chốc đỏ bừng.
Trong giờ học buổi chiều, Lý Ái Đảng chủ động đảm nhiệm chức ủy viên kỷ luật, thái độ nghiêm túc hơn buổi sáng rất nhiều. Quản lý người khác phải ngoan ngoãn tuân theo. Hai chị em Lý Ái Hồng và Lý Ái Quân cũng phải trầm trồ.
Lý Bình phát hiện, bản thân cảm nhận được chỗ hữu dụng của nhân tài. Chị Tô Du nói đúng, không có kẻ thù mãi mãi, chỉ cần có chỗ hữu dụng, thì đều là bạn.
...
Tô Du vừa ra khỏi cục tài chính thành phố. Cô hỏi thăm tình hình tài trợ của cục tài chính. Kinh phí của đại học Giang Đông và trong thành phố đều phân ra riêng. Nhưng mà bên cục tài chính có thể hỗ trợ một phần với danh nghĩa là tiền hỗ trợ xây dựng trường học.
Đương nhiên, tạm thời Tô Du cũng chưa định lấy số tiền bên này. Chỉ yếu là lo ở chỗ hiệu trưởng Trịnh không nỡ bỏ tiền ra để làm chuyện này. Nếu không đạt được lợi ích ban đầu thì cũng phải đạt tương đối, nên cô bảo bí thư Dương đến thành phố tranh thủ món tiền này, xử lý xong mọi chuyện.
Suy cho cùng, bất cứ chuyện gì cũng phải chừa một con đường lui mới tốt.
Làm xong chuyện rồi, cô ra ngoài tìm người yêu của mình.
Thư ký Tống đang cầm giẻ lau lau xe, thấy cô đi ra, anh ném giẻ lau vào giỏ trước: “Làm xong chuyện rồi?"
"Tất nhiên là xong rồi. Ban đầu em làm ở chỗ thư ký cũng đâu phải là vô ích."
Thư ký Tống nghĩ cũng phải, quyển sổ tay của đồng chí Tiểu Tô còn dày hơn cả của anh, anh vỗ vỗ lên xe: "Lên xe, chúng ta đến sân vận động."
Tô Du ngồi lên xe nói: "Đến sân vận động làm gì?"
"Đã nói là dạy em lái xe mà, em quên rồi sao?"