Nghe Lý Bình nói vậy, Vương Hiểu Lỵ cảm thấy dường như mình đã hiểu ra điều gì đó.
Mặc dù trước đây cô ấy rất ít khi giúp đỡ Lý Bình, nhưng không có nghĩa là sau này sẽ không có cơ hội.
Dù gì thời gian vẫn còn rất dài.
Cô ấy đã quyết định, sau này chị Tô Du tốt với ai thì cô ấy cũng sẽ tốt với người đó. Phải theo sát bước chân của chị Tô Du.
...
Tô Du trở về nhà và ngồi vào bàn học bên cửa sổ, bắt đầu ôn bài làm bài tập.
Là một sinh viên, nhiệm vụ học tập của cô cũng giống với bao người, rất nặng nhọc. Hơn nữa với tư cách là một cán bộ sinh viên, cô phải đảm bảo được thành tích của mình thuộc loại tốt nhất, còn phải quản lý một đống chuyện. Tinh thần cũng lao lực gấp đôi người khác.
Thế nên ở phía sau người ta, cô cũng phải tranh thủ từng giây từng phút cho việc học.
Giờ cô đã trở thành cán bộ Đoàn ủy rồi, cũng không còn là một cô sinh viên bình thường nữa. Theo lý mà nói có thể đăng ký ở ký túc xá phòng đơn. Nhưng ở ký túc xá phòng đơn có một điều bất tiện, đó là buổi tối tắt đèn khá sớm.
Điều này không có lợi cho việc học. Vì vậy Tô Du định sẽ dọn về nhà sớm một chút. Sau này có thể dành nhiều thời gian để học hơn. Tranh thủ sớm ngày tốt nghiệp.
Buổi tối cô đã nhắc chuyện này với Lưu Mai, bảo bà Lưu đến nhà cô ở để tiện chăm sóc Lưu Mai luôn.
"Chị nghĩ rồi, mẹ em đến chăm sóc em cũng rất cực khổ. Cho nên phải hiếu thảo với bà. Cũng không biết phải mua gì, thôi thì mỗi tháng gửi chút tiền lấy thảo. Bao ăn ở, mỗi tháng mười lăm tệ, chị chịu một nửa. “
Lưu Mai cảm động đến mức muốn òa lên khóc.
"Chị, thật ra em có thể tự lo cho mình được."
Tô Du vừa ăn vừa nói: "Đừng nói như vậy, bụng của em lớn vậy rồi, sau này giặt quần áo không tiện. Hơn nữa sau này thời gian chị về ở đây nhiều, việc trong nhà cũng cần có người chăm lo.”
"..." Trong lòng Lưu Mai ngập tràn cảm động phút chốc nghẹn ngào. Suýt chút nữa đã quên khuấy đi tính cách của chị cả, một người luôn chớp lấy mọi cơ hội.
Tô Du nói: "Lúc về nói rõ ràng cho mẹ em biết. Dù sao anh cùng chị dâu của em bọn họ đều đã thành gia lập nghiệp rồi, con cũng đã lớn. Ít nhiều cũng phải chăm sóc cho đứa con gái là em đây chứ. Nhà chúng ta không có mẹ chồng chăm sóc cho em cũng thiệt thòi cho em rồi.”
Lưu Mai vỗ ngực nói: “Chị, chị yên tâm đi, mẹ em nhất định đến.” Có tiền thì chạy còn nhanh hơn bất cứ ai.
Tô Du cười nói: "Nói đàng hoàng vào, chủ yếu là dùng tình thân cảm hóa bà ấy. Đừng nhắc đến tiền, quá thô tục. Chúng ta cũng đâu phải là thuê người làm, đó là tiền hiếu kính bà ấy.”
Lưu Mai ngoan ngoãn đáp một tiếng. “... Ồ.” Nhắc đến tình thân với mẹ cô mới là thô tục ấy.
Sáng sớm hôm sau, Tô Đại Chí đạp xe chở Lưu Mai về nhà một chuyến.
Đến trưa, bà Lưu xách một bao đồ chạy đến.
Lúc đầu bà Lưu còn đập bàn tỏ ý không vui. Trước đây con dâu bà ta bảo bà ta sau này chăm sóc cho đứa trẻ mà Lưu Mai sinh ra, bà ta đã bất mãn lắm rồi. Bà ta là người của nhà họ Lưu, chạy đi chăm sóc cháu của Tô gia làm cái gì kia chứ?
Cho nên lúc Lưu Mai trở về bảo bà ta đến nhà lão Tô sớm hơn, trong lòng bà ta đã cự tuyệt, còn đập bàn mắng chửi.
Thế nhưng sau khi con gái bà ta nói sẽ bao ăn ở, mỗi tháng còn được mười lăm tệ tiền hiếu kính cùng thực đơn thường ngày của nhà họ Tô, bà ta liền vô cùng chính nghĩa mà đập bàn nói sẽ dùng quãng đời còn lại bù đắp cho đứa con gái đã gả đi của mình. Bảo con trai lớn và con trai thứ hai đừng nhớ nhung bà ta, việc trong nhà giao hết cho ông nhà trông nom, bà ta phải tận tâm tận sức vì nhà lão Tô rồi.
Bữa trưa là Tô Lâm nấu, bà Lưu nhìn bữa cơm của Tô Lâm cảm thấy quá lãng phí. Trong thức ăn thế mà vẫn còn có dầu, ôi chao, lãng phí quá, lãng phí quá.
"Tô Du à, tôi nói cho cháu biết, em gái của cháu thật chẳng biết nấu nướng, quá lãng phí, sao trong nhà lại ăn như thế kia. Mấy người trẻ tuổi các người đúng là không biết làm làm gì cả, đáng lẽ tôi nên đến sớm hơn mới phải.”
Tô Du thấy bà ta sắp sửa giở giọng điệu của người lớn ra. Lập tức cười nói: "Không sao, sui gia bên bác hiếm khi đến. Ăn ngon một chút cũng nên mà. Đợi khi nào ăn xong bảo Đại Chí lấy xe chở bác về, đâu để bác đi bộ về được.”
Bà Lưu cầm bát đũa không vững nữa. Ý gì đây?
Bà ta nhìn Lưu Mai.
Lưu Mai nghẹn đỏ mặt nói: “Mẹ, ở đây đã quen vậy rồi, mẹ cứ theo thói quen của nhà lão Tô đi.”
Bà Lưu biết, đây là đang chê bà ta nhiều chuyện.
Trong lòng bà cảm thấy cực kỳ ấm ức, nếu như đang ở nhà bà đã đập bàn rồi,