"Cô gái Tiểu Tô này quen biết không ít người." Thị trưởng Trần cười nói. Cái gọi là quân sự và chính trị không can thiệp đến nhau, giữa hai bên không có liên hệ gì. Bọn họ cũng không quen biết nhiều người bên đó.
Thị trưởng Trần đột nhiên có chút khâm phục lão Khâu, từ một đơn vị của công xưởng mà cũng có thể phát hiện ra một nhân tài được.
Những tiết mục lần này so với lễ Quốc Khánh còn đa dạng hơn rất nhiều. Dù sao thì buổi lễ lần trước cũng là lấy chủ đề yêu nước. Mà chương trình Nguyên Đán lại lấy niềm vui làm đầu. Những đề tài có thể trình diễn càng nhiều hơn.
Những tiết mục đều do các sinh viên tự nghĩ ra. Thơ ca, văn xuôi, ca nhạc, vũ đạo, diễn kịch, thậm chí còn có người hát kinh kịch. Họ đều mang một sức sống mạnh mẽ, tinh thần tích cực hướng về tương lai. Mặc dù các màn trình diễn vẫn còn quá non nớt, nhưng lại làm cho các vị lãnh đạo xem đến thích thú.
Những sinh viên này có thể thoải mái biểu diễn, ăn mừng trong hoàn cảnh này, thay vì như quá khứ phải gian lao, khổ cực vì cách mạng. Tất cả đều nhờ vào những người đã vì Tổ quốc đứng lên, vì tương lai hòa bình.
Hiệu trưởng Trịnh nghiêng người cùng hiệu phó Lâm nói chuyện: “Sinh viên năm nay hăng hái hơn năm trước nhiều.”
…
Mới sáng sớm chủ nhật, Tô Du ở nhà đã bắt đầu trang điểm, chải chuốt.
Lưu Mai vừa chải tóc cho cô vừa ngáp.
Sau khi buổi tiệc tối hôm qua kết thúc, mọi người lại tụ họp lại cùng nhau, ăn uống đến tận khuya mới tàn tiệc. Khi Đông Chinh đưa cô về nhà trời đã rất khuya.
Mẹ Lưu ở bên cạnh sửa lại quần áo, nhìn chính mình trong gương: "Mai Tử, con nhìn xem mẹ trang điểm như vậy được không?"
Lưu Mai: “… Mẹ, hôm nay là chị chồng của con đính hôn." Mẹ làm gì mà phấn khích như vậy.
Mẹ Lưu nói: "Mẹ biết là chị chồng con đính hôn, này còn không phải vì thể diện của Tô Du hay sao? Chờ lát nữa sẽ đến nhà của cán bộ, tất nhiên phải chú ý một chút. Dù sao cũng không thể làm mất mặt được, chị chồng Mai Tử, cháu nói xem có đúng không?”
Tô Du ừ một tiếng.
Lưu Mai nhếch miệng, mẹ của cô ta cũng mượn sức chị chồng rồi.
Chờ sau khi mẹ Lưu đi ra ngoài, Lưu Mai nói: “Chị à, mẹ em đi có thích hợp không?”
“Thích hợp, dù sao cũng là mẹ của em, như thế nào cũng phải nể tình đúng không?" Tô Du nói. Đương nhiên là phải dẫn theo, hôm nay là đến gặp mặt người nhà bên nhà họ Tống, mà nếu bên nhà họ Tô không có người lớn thì cũng không tốt. Nếu người này ở nhà thì cũng không sao, nhưng mà hiện tại đã có sẵn diễn viên, nếu không diễn thì sẽ rất lãng phí đó.
Tất nhiên quan trọng nhất cũng là do cách cư xử của bà ta lúc ở nhà cũng tương đối tốt nên sẵn tiện dẫn bà ta theo.
Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy nhưng Lưu Mai cũng không biết, khi nghe những lời này xong trong lòng trở nên dễ chịu.
Cô ta quyết định lúc sau sẽ nói chuyện rõ ràng với mẹ mình, về sau phải đối xử tốt với người nhà họ Tô hơn, chị chồng cô ta cũng đối xử rất tốt với mẹ cô ta. Còn tốt hơn cả con gái và con rể nữa đó.
Tiệc đính hôn được tổ chức bên trong nhà ăn của thị ủy địa phương. Dù sao thì phòng khách nhà họ Tống quá nhỏ, không thể đủ cho một bàn lớn.
Lần này đến rất nhiều người, không những là người mà nhà họ Tống quen biết, mà những người Tô Du quen biết cũng mời đến. Ví dụ như mẹ và vợ của trưởng phòng Chu.
Đầu tiên mẹ Tống nhiệt tình đón tiếp người bên nhà họ Tô, giới thiệu làm quen với người nhà họ Chu, sau đó lại lôi kéo Tô Du đi khắp nơi để giới thiệu. Xem như đã chính thức coi Tô Du là con dâu tương lai, giới thiệu cho người nhà mình nhận biết.
Đầu năm nay thời buổi khó khăn, nhà họ Tống có nhã ý mời người đến dự tiệc đính hôn, mọi người ai cũng thấy gia đình họ đối với con dâu này vô cùng hài lòng. Cho nên đối xử với Tô Du cũng thân thiết.
Buổi tiệc đính hôn kéo dài đến tận chiều mới kết thúc.
Suốt buổi tiệc người nhà họ Tô ai cũng có chút lo lắng. Dù sao ngồi kế bên mình cũng là gia đình cán bộ. Người duy nhất không thấy hồi hộp chính là mẹ Lưu.
Bà ta đang mải đắm chìm trong niềm vui sướng.
Bà ta sống nhiều năm như vậy rồi, cán bộ lớn nhất bà ta gặp cũng chỉ là chủ tịch dân phố, lần này được gặp gỡ nhiều cán bộ như vậy, bà ta cũng được thơm lây, ngẫu nhiên nhìn một người cũng là một giám đốc. Bà ta cảm thấy mấy năm trước mình sống vô cùng là uổng phí.
Trên đường về nhà, bà ta kéo kéo Lưu Mai, bắt đầu làm công tác tư tưởng: “Mai Tử à, con phải đối xử tốt với chị chồng con đó, con bé là một người có năng lực. Mấy thế hệ này nhà ta cũng không có được một người tài năng như vậy đâu. Con nói thử tại sao lúc trước mẹ lại nhẫn tâm đánh chị chồng con đến nhập viện vậy. Haiz, thật là tội lỗi, tội lỗi mà. Khi đó chắc chắn là bị mỡ heo che mắt.”
Lưu Mai: “……” Mẹ à, mẹ đã quên lần đó là do chị chồng con lừa mẹ trước hay sao.