La Vệ báo cáo đôi chút về chuyện mà lúc trước Tống Đông Chinh sắp xếp anh ta đi điều tra, "Đã điều tra rất rõ ràng, trong nhân dân vẫn luôn có vài người thông minh, biết ai tốt, ai không tốt."
Tống Đông Chinh nói, "Người dân bên phía công xã Lâm Thủy phản ứng thế nào?"
"Phản ứng rất bình thường ạ. Bây giờ trẻ em ở nhà có người dạy nhận mặt chữ, mọi người cảm thấy bây giờ bác tú tài lớn tuổi đang trả nợ. Hàng ngày, bác tú tài lớn tuổi còn dạy mọi người học tập tư tưởng tiến bộ, vậy nên mọi người cũng dần dần thay đổi suy nghĩ về bác ấy, không xỉ vả bác như trước nữa. Nơi ở cũng được thay đổi, chuyển sang ở trong phòng học nhỏ của công xã bọn họ rồi."
Nghe thấy tình hình đó, Tống Đông Chinh đã yên lòng về kế hoạch tiếp theo của bản thân rồi. Lần trước, khi tạm thời sắp xếp chuyện này ở bên công xã Lâm Thủy, anh chỉ có ý định thử xem sao. Để xem sau khi sắp xếp thay đổi thế này, có khiến dân chúng có sinh ra phản ứng khác không.
Hiện giờ xem ra phương pháp này vẫn có thể áp dụng.
"Tạm thời đừng để lộ chuyện này, qua vài ngày nữa tôi sẽ có bước đi mới." Tống Đông Chinh dặn dò.
La Vệ vội vàng gật đầu. Lúc đang chuẩn bị tán gẫu chuyện khác, liền nhìn thấy lãnh đạo nhà bọn họ vẫn luôn nhìn về phía cửa sổ, rồi bất chợt đứng lên, "Tôi phải về đây."
Nói xong liền cầm theo cặp lồng cơm của mình ra ngoài.
La Vệ gọi với theo, "Lãnh đạo, thế còn tôi thì sao?"
"Đi tìm cha cậu đi." Tống Đông Chinh trả lời một câu.
La Vệ: "..."
Lúc Tống Đông Chinh về đến nhà, Tô Du đã rửa mặt xong, cũng đã ngâm chân chuẩn bị nghỉ ngơi.
Nhìn nhà cửa hỗn độn, Tống Đông Chinh nhất thời nói không ra lời.
Tô Du nghe thấy tiếng động, đi ra khỏi phòng, "Vừa đúng lúc, anh dọn dẹp đống này một chút ha."
Tống Đông Chinh nhìn thấy cô mặc áo len, khoác áo khoác bên ngoài, vừa thấy đã biết là dáng vẻ chuẩn bị lên giường ngủ, đầu bất chợt nóng lên.
Anh lấy tay gãi đầu, cảm thấy mình kém cỏi. Trước kia đồng chí Tiểu Tô mặc áo tay ngắn mình còn nhìn thấy rồi, giờ mặc nhiều như thế, cần gì phải thế?
Vội vàng buông cặp lồng cơm, lập tức đi dọn dẹp đồ đạc.
Thừa dịp Tống Đông Chinh dọn dẹp mặt bàn, Tô Du liền ngồi xuống bên cạnh, uống nước lạnh. "Anh cũng đừng ngại mệt, em đã bận bịu suốt buổi trưa rồi. Anh nói xem em đều vì ai hả?"
Tống Đông Chinh chột dạ, vì anh.
"Rửa rau, nấu cơm, tay em đều lạnh cóng lên rồi đây." Tô Du nói tiếp.
Động tác dọn dẹp đồ đạc của Tống Đông Chinh cũng trở nên nhanh thoăn thoắt.
Chỉ mất ba mươi phút đã dọn dẹp sạch sẽ.
"Được rồi, em ngủ đây, thời tiết lạnh quá." Tô Du nói xong liền chui vào phòng.
Tống Đông Chinh giương mắt nhìn cô đi vào phòng. Muốn gọi lại, nhưng anh lại cảm thấy ngại ngùng. Anh rửa sạch mặt, ngâm chân rồi vào trong phòng. Nằm trên giường một lúc lâu, lăn qua lộn lại, ngủ không được.
Đồng chí Tiểu Tô và anh đang ngủ cùng dưới một mái hiên đấy. Trai đơn gái chiếc...
Không được nghĩ, không được tưởng tượng, quá xấu xa!
Ở một bên khác, Tô Du nằm trên giường, dỏng tai lên nghe tiếng động. Nghe thấy im lặng, lúc này cô mới cười cười.
"Xem như trung thực."
Bên nhà họ Tống thì im lặng, nhưng những nhà khác trong đại viện thì lại khác. Những nhà lúc trước ăn cơm trong nhà Tô Du bây giờ đang nằm trong chăn bàn bạc chuyện huyện trưởng Tống và bí thư Lâm.
Vợ của cục trưởng cục Tuyên truyền nằm trong chăn, nói, "Giờ tôi càng nghĩ càng cảm thấy chúng ta không nên đắc tội với ai thì hơn, đàng hoàng tử tế thôi."
Chồng bà ta mất hứng nói, "Bà biết cái gì, mới ăn một bữa cơm nhà người ta đã bị người ta mua chuộc rồi đấy à?"
"Mua chuộc gì, người ta chưa nói gì đâu." Vợ ông ta mất hứng đẩy ông ta một chút. "Dù sao bình thường ông nhớ kiềm chế chút đi, cho dù phải giúp bí thư Lâm thì cũng đừng làm thái quá."
"Trong lòng tôi tự có mưu tính."
Những lời này cũng xuất hiện ở trong nhà khác.
Tuy không làm nổi sóng lớn, nhưng trong lòng vẫn khó tránh thêm đôi điều băn khoăn.
Sáng sớm hôm sau, tin người yêu huyện trưởng Tống mời người ta ăn cơm liền truyền ra rồi. Vợ bí thư Lâm đi lại trong viện, thấy những người quen biết thường ngày, nhớ đến chuyện ngày hôm qua các bà ăn cơm vô cùng náo nhiệt ở nhà người khác, trong lòng liền cảm thấy ghét. Toàn là một đám vô ơn, tham phú phụ bần.
Biểu hiện của vợ bí thư Lâm lại không giống, Tô Du giả bộ giống như cái gì cũng không biết, ngày thứ hai lúc đi mua đồ ăn, cô còn rất vui vẻ chào hỏi mọi người. Làm ra vẻ rất quen thuộc.
Vừa cười vừa nói với người khác ngay trước mặt vợ của bí thư Lâm.
Người khác thấy cô nhiệt tình hào phóng, hơn nữa còn cho bọn họ ăn thịt ăn rau, đương nhiên bọn họ không thể làm ra chuyện không để ý tới người ta được.
Vợ bí thư Lâm bị người ta chán ghét, bầu không khí ở đại viện bắt đầu thay đổi.