Không thể mời được Tô Du, trong lòng Lý Bình vẫn có chút mất mát. Lúc trước Vương Hiểu Lỵ vẫn luôn muốn tới nhà cô ấy làm khách, cô ấy không đồng ý. Bởi vì cô ấy cảm thấy ngay cả Tô Du cũng chưa từng tới nhà cô ấy, người khác sao có thể tới trước được chứ.
Bây giờ nghe Tô Du nói như vậy, cô lại cảm thấy hiện tại quả thực không thích hợp.
Ở nhà, địa vị của cô còn chưa đủ cao, mẹ cô và em gái đối xử với cô vẫn còn thành kiến như cũ. Thậm chí sở dĩ bây giờ cha nguyện ý nghe cô cũng chỉ là bởi vì cô đủ nỗ lực, vì cô làm gia đình vẻ vang.
Lúc này chị Tô Du mà tới, quả thực sẽ rất dễ bị đối xử lạnh nhạt.
Lý Bình phát hiện, lời mà chị Tô Du vừa nói cũng không đơn giản chỉ vì muốn từ chối cô ấy mà là đang nói cho cô ấy biết một cái đạo lý. Ngay lúc thân phận của cô ấy còn chưa đủ vững, ngay cả người bên cạnh cô ấy cũng sẽ bị ảnh hưởng phải chịu uất ức.
Quả nhiên, chị Tô Du vẫn không quên chỉ bảo cô ấy.
Mỗi câu nói, mỗi một việc mà chị Tô Du làm đều có thâm ý cả.
Tự cho là được Tô Du chỉ bảo một lần, Lý Bình cảm thấy với thân phận địa vị hiện tại của mình thì còn lâu mới đạt được mục tiêu, cho nên chút kiêu ngạo và tự hào cũng chẳng có. Buổi tối lúc về đến nhà, cô ấy có vẻ rất bình tĩnh. Giống như biểu hiện lúc bình thường.
Trái lại Lý Quốc Lương bình thường đều mang vẻ mặt nghiêm túc trấn định, lúc này lại lộ ra nụ cười khó có được.
"Bình Bình, tin tức của con cha đã biết, rất tốt, nhưng mà phải tiếp tục cố gắng."
Lý Bình nghiêm túc nói, "Cha, con biết. Bây giờ thành tựu con đạt được còn không tính là gì cả, nếu so với những người ưu tú thật sự thì con còn kém rất xa. Con sẽ tiếp tục cố gắng."
Đối với biểu hiện này của con gái nhà mình, Lý Quốc Lương tỏ vẻ rất hài lòng. Không kiêu ngạo không nóng nảy, có phong độ của một đại tướng, không hổ là con gái ông ta.
Mẹ Lý nói, "Có chút chuyện mà đã truyền đi khắp nơi rồi, nhưng người nhà lại là người biết sau cùng, nếu để người ta biết, còn chẳng biết sẽ ở sau lưng nói cái gì nữa. Con lớn như vậy, phải trầm ổn."
Lý Bình bình tĩnh ngẩng đầu nhìn bà ta, "Chuyện này không phải con lan truyền. Tối hôm qua sau khi tiếp nhận chức vụ, con cũng rất bận bịu, căn bản không có thời gian lan truyền chuyện này." Nói xong nhìn Lý Quốc Lương, "Cha biết biết thái độ làm người của con, con có chuyện gì thì sẽ nói với cha đầu tiên. Không đến mức nói cho người khác biết trước."
"Tôi tin tưởng vào tính cách của Bình Bình. Bình Bình sẽ không làm ra chuyện nông nổi như thế." Lý Quốc Lương kiên định nhìn con gái nhà mình.
Lý Ái Đảng nói, "Con cũng tin tưởng chị cả."
Lý Ái Quân nói, "Lời chị cả nói rất đáng tin." Dù sao tiền đồng ý đưa cũng đã đưa hết rồi.
Mẹ Lý nén giận. Bà ta chỉ muốn tìm cơ hội phê bình con gái thôi, để cho nó ý thức được nó vẫn có một người mẹ ruột. Kết quả bà ta lại là người bị sặc.
Lý Ái Hồng nhìn mẹ Lý không vui, âm thầm mừng rỡ. Dù sao mẹ vẫn còn tỉnh táo.
Cơm nước xong, Lý Bình lại cùng Lý Quốc Lương đi ra bên ngoài nói chuyện phiếm. Đây đã là thói quen của cha con hai người.
Lý Bình vẫn giống như thường ngày đem những chuyện ở trường học nói cho Lý Quốc Lương nghe, nói cho ông ta biết từng chút chuyện xảy ra ở trường học. Sau đó sẽ tìm mấy vấn đề để hỏi Lý Quốc Lương. Kiểu khuôn mẫu này rất giống với quan hệ cấp trên cấp dưới.
Nhưng mà ngược lại rất thích hợp với thói quen của Lý Quốc Lương.
Đây cũng là cách thức của Lý Bình dưới sự chỉ bảo của Tô Du mà suy nghĩ ra. Rất giống với những gì Tô Du đã từng chỉ bảo mình, trị người cũng giống như trị bệnh, phải bốc thuốc đúng bệnh. Hiểu được ưu điểm khuyết điểm của người rồi thì phải nhúng tay vào thói quen hành vi của người đó, cho dù là người khó chung sống hơn nữa, cũng đều có thể hòa hợp được thôi.
Mà kiểu người như Lý Quốc Lương cha cô chính là kiểu người đặt công việc lớn hơn gia đình. Nếu làm nũng với ông ta thì chỉ đạt được sự quan tâm nhất thời, nếu muốn để ông ta quan tâm lâu dài thì phải đem hình thức chung sống của hai người biến thành công việc. Từ từ, trở thành người nối nghiệp trong lòng ông ta.
Sau khi báo cáo xong những chuyện ở trường học, Lý Quốc Lương hỏi, "Vậy con đối với công việc sau này có sắp xếp thế nào?"
"Chủ tịch tiền nhiệm của Hội sinh viên đã sắp xếp rất hoàn thiện rồi, con nghĩ thay vì làm một người khai sáng, không bằng làm một người điều hành thành công thì càng có ưu thế hơn. Mặt khác, con cũng muốn tự mình tham gia huấn luyện để lấy kinh nghiệm, dẫn mọi người tham gia một vài huấn luyện đơn giản, cường thân kiện thể. Tự hạn chế, cứng cỏi chịu được vất vả của quân nhân đều tinh thần vô cùng quý báu, con hy vọng có thể thông qua con truyền đạt tới các sinh viên khác trong trường."