Thím Lưu gật đầu liên tục:
“Cháu tốt nhất quậy bọn họ nhiều vào. Quậy cho nhà lão Tô chẳng thể yên tĩnh được nữa thì thôi”
Thật ra bà ta cũng chẳng quan tâm đến cô cháu gái này, bản thân bà ta cũng có con gái chứ đâu phải không, quan tâm đến con gái nhà người ta làm gì. Bà ta chỉ ngứa mắt chị cả Tô, hở chút là đâm chọt bà ta vài ba câu, bây giờ người của cả đại viện đều dòm ngó bà ta.
Lưu Mai tức giận nói:
“Một mình cháu thì quậy được thế nào? Bọn họ coi cháu như kẻ thù vậy, nhất là tên vô lương tâm Tô Đại Chí!”
“Còn có thím đây mà, thím làm sao mà không giúp cháu được? Còn chú hai của cháu nữa, chị Bình, anh Đại Khánh, còn sợ cái gì?”
Thím Lưu nói báo ra tên người trong nhà như học thuộc lòng, điều này khiến Lưu Mai cảm thấy tự tin cực kỳ. Hoá ra trong gia đình vẫn có người làm chỗ dựa cho cô ta.
“Thím Điền, lát nữa chúng ta nói chuyện tiếp đi, chuyện lần trước vẫn còn chưa nói xong.”
Giọng của Tô Du từ sân vọng vào, có lẽ đã đi rửa mặt xong về rồi.
Thím Lưu bật dậy chạy ngay về nhà khi vừa nghe thấy tiếng động. Mới sáng sớm, bà ta không muốn bị chị cả Tô cạnh khóe đâu.
Lưu Mai:
“...”
Tô Du vừa bước ra tới cửa thì Tô Lâm lập tức chạy đến khiếu nại, vừa rồi thím Lưu nói to nói nhỏ với Lưu Mai, cô bé cũng không tiện đi nghe, nhưng dù sao cũng chẳng phải lời hay ý đẹp gì.
“Không sao cả, tự do ngôn luận.”
Tô Du cười cười, cô đi vào phòng lấy khăn lau khô rồi chải tóc lại cho gọn gàng.
Sau khi mọi việc đã xong xuôi, cô hỏi:
“Tiểu Lâm, em nấu xong bữa sáng chưa?”
“Dạ rồi.” Tô Lâm vội vàng đáp lại, sau đó bắt đầu cho cháo đã trộn khoai lang khô và gạo vào nồi tráng men. Từng đợt mùi thơm bùng lên lập tức làm cho bụng mọi người bắt đầu réo ầm ĩ.
Tô Đại Chí và Tô Tiểu Chi vừa rửa xong thì ngửi thấy mùi thơm trong sân, liền chạy về ăn cơm.
Tô Du cầm lấy chiếc muôi lớn bắt đầu chia phần.
Nhìn thấy Lưu Mai đi đến, cô nghiêm nghị nói:
“Tắm rồi?”
“Em ăn xong rồi sẽ tắm.”
“Tiểu Lâm, chị vừa nói cái gì?”
“Chị cả nói khi nào tắm xong rồi mới được ăn."
Tô Du nhìn Lưu Mai: “Chị thấy em vẫn có thời gian để nói chuyện, không rảnh giặt quần áo, vậy em có thời gian ăn cơm không? Giặt cho xong thì mới được ăn. Muốn không làm mà có ăn, trừ khi Đại Chí không ăn đưa cho em ăn!”
Tô Đại Chí bất mãn nhìn Lưu Mai: “Nhanh đi giặt quần áo đi!”
Rõ ràng có thể tự thân vận động, vậy mà cứ lười biếng không chịu làm rồi lại đến tranh phần ăn của anh ta, khiến anh ta ăn không đủ no.
Lưu Mai tức giận dậm chân: “Tô Đại Chí!”
“Kêu cái gì mà kêu, không muốn giặt quần áo thì thôi.” Tô Du vừa ăn vừa nói.
Lưu Mai sáng mắt lên.
“Mỗi tháng nộp hết tất cả tiền lương và tiền trợ cấp. Cả tiền ăn ở và sinh hoạt tại nhà nữa!”
Sắc mặt Lưu Mai bỗng dưng thay đổi: “Tại sao!?”
“Tiểu Lâm hầu hạ em ăn uống thoả thuê, chị cũng phải bồi thường cho con bé một chút. Không nói đến mấy cái khác, mỗi lần mua quần áo cũng cần tiền mà. Bằng không, một đứa đang tuổi ăn học nhà chị tại sao phải hầu hạ em?”
Tô Lâm lúc đầu có chút không hài lòng, nhưng nghe được câu tiếp theo của Tô Du, cô bé hãnh diện ngẩng đầu.
Chỉ cần chị cả mua quần áo mới cho cô bé, giặt quần áo chỉ là chuyện nhỏ.
Sau khi Tô Tiểu Chí ăn hết một miệng cơm còn nói: "Em đồng ý với lời chị cả nói, em cũng phải giao nộp, vậy sao chị không nộp?"
Lưu Mai nhìn dáng vẻ toàn bộ gia đình này, cô ta tức giận muốn giơ chân.
Khi cô ta đang chuẩn bị cãi lại thì chợt nghe Tô Du nói: "Chị biết em đang tưởng rằng trong khu nhà này có người nhà lão Lưu của em giúp đỡ thì em muốn quậy thì quậy đúng không? Chị đã nói em cũng quá ngốc rồi. Nếu như nhà lão Lưu thật sự muốn giúp em thì đã đón em về nhà họ ăn cơm rồi, cho dù tốt xấu gì cũng sẽ giúp em giặt quần áo. Kết quả người nhà họ làm gì, làm trễ nãi công việc của em không nói mà còn xúi giục em đi gây chuyện. Em nói thử xem, sau khi em gây rối xong thì có ích lợi gì? Ngoại trừ việc bị chị đuổi ra khỏi nhà thì chả có lợi ích gì cả. Nhà lão Lưu đang coi em như một đứa ngốc để đùa giỡn đấy.”
Cả người Lưu Mai cứng đờ. Sau đó quay đầu nhìn lại hướng nhà thím Lưu, bên đó cả nhà họ đang lấy điểm tâm ăn kìa.
Cũng không kêu cô ta sang ăn....
Rồi quay lại nhìn về phía Tô Du, nhìn vẻ mặt như đang nhìn một đứa ngốc của cô, lập tức trong lòng nghẹn ngào, xoay người đi ra ngoài dốc sức vò quần áo.
Trong lòng lại có chút hận thím hai nhà mình. Lúc nào nói chuyện không được, lại lựa ngay lúc cô ta đang làm việc đến nói chuyện. Nếu thật sự thành tâm muốn giúp đỡ cô ta, tại sao không giúp cô ta giặt quần áo đi?
Cho đến lúc cả nhà đều ăn xong hết bắt đầu dọn bát đũa, bên Lưu Mai mới bắt đầu phơi quần áo.
Tô Lâm nhìn anh chị mình đi ra ngoài, cười nói: “Chị cả yên tâm, có em để ý mà.”
Sau đó nhìn Lưu Mai, “Chị dâu, chị nhanh tay chút đi, em còn phải rửa bát kế bên mà.”
Ra khỏi cửa, Tô Du nhìn Tô Đại Chí, “Đại Chí, đau lòng không?”