Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh ( Dịch Full)

Chương 541 - Chương 541. Xin Tốt Nghiệp Trước Thời Hạn

Chương 541. Xin tốt nghiệp trước thời hạn Chương 541. Xin tốt nghiệp trước thời hạn

Tống Đông Chinh vội vàng nói: "Em đến chỗ anh, anh không quấy rầy em đâu."

Tô Du âm thầm cong môi: “Ở nhà em có người phục vụ, cơm nước giặt giũ đều không cần bận tâm đến. Có thể tập trung học.”

"Anh cũng sẽ phục vụ em. Lần này em đi không cần phải làm gì cả, cứ ở nhà học bài thôi."

"Không phải anh bận làm việc sao, em đi sẽ làm phiền anh, thế đâu có tốt? Hơn nữa nếu để người khác biết huyện trưởng Tống ở nhà giặt giũ nấu cơm, anh không sợ mất mặt à?”

"Không sợ không sợ, anh bằng lòng!"

Lúc này Tô Du mới cười nói: "Nếu huyện trưởng Tống đã mời chân thành đến như vậy, em chắc chắn sẽ cẩn thận suy xét.”

Thấy Tô Du ngầm đồng ý, Tống Đông Chinh vui vẻ nhoẻn miệng cười.

Tô Du nghiêm túc nói: "Nhưng khi đi rồi, anh không được giống như lần trước..."

“Lần trước thế nào?” Tống Đông Chinh còn chưa kịp phản ứng, trong đầu đã nhanh chóng hiện lên hình ảnh kia, trong căn phòng, trên giường, hai người chồng lên nhau.

Tô Du không nói đến chuyện này còn đỡ, nói đến là anh lại nghĩ ngợi đâu đâu.

“Nghe chưa?” Tô Du cảnh cáo.

“Nghe rồi.” Tống Đông Chinh nuốt nước bọt: “Vậy, vậy anh có thể làm như này không? “ Anh nói rồi cầm tay Tô Du đưa lên môi hôn một cái.

"Có thể."

“Vậy anh có thể làm như này không?” Anh nói rồi lại hôn lên môi Tô Du.

Tô Du nói: "Chỉ được như vậy thôi!"

“Ồ.” Tống Đông Chinh ngoan ngoãn gật đầu, thế nhưng nhân lúc trời tối, anh lại cúi đầu mạnh mẽ hôn cô lần nữa.

"Tống Đông Chinh!"

“Em nói làm vậy được mà.” Tống Đông Chinh cười tít mắt nói.

Tô Du trừng mắt nhìn anh, xoay người bước đi. Trong khoảnh khắc xoay người đi, cô chép chép môi. Đã lâu không hôn rồi, rất nhớ.

Tống Đông Chinh thấy cô xoay người rời đi cũng vội vàng chạy theo: “Được được được, anh không bắt nạt em nữa, anh sai rồi.”

…………

Thứ hai đến lớp, kết quả thi của Tô Du đã có.

Các giáo sư chấm bài thâu đêm, tuy rằng mỗi môn Tô Du đều chưa đạt điểm cao, nhưng đều đạt được bảy mươi tám mươi điểm, coi như đã được đánh dấu loại tốt rồi.

Hơn nửa cô chỉ mất thời gian nửa học kỳ, phần lớn lại tự học cho nên thành tích này đã là rất tốt rồi.

Kết quả này khiến các giáo sư bắt đầu xem trọng yêu cầu tốt nghiệp trước thời hạn của Tô Du.

Bản thân Tô Du là một học sinh xuất sắc, ở các phương diện khác cũng rất có năng lực. Bây giờ lại thể hiện được học lực của cô, là giáo sư đương nhiên phải tôn trọng tâm nguyện của cô rồi.

Sau khi báo cáo chuyện này với hiệu trưởng Trịnh, hiệu trưởng Trịnh còn có lòng tìm Tô Du đến nói chuyện.

Khi Tô Du đến văn phòng hiệu trưởng, cô thấy tách của hiệu trưởng không có nước, còn rót cho ông một tách trà.

Hiệu trưởng Trịnh cười nói: "Khách sáo quá."

“Thói quen nghề nghiệp, mặc dù em đang đi học, nhưng luôn cảm thấy bản thân như vẫn đang đi làm vậy.” Tô Du cười nói.

"Vậy nên em muốn rời trường trước hạn?"

Tô Du gật đầu: “Hiệu trưởng, em đến trường với hi vọng có thể có được cơ hội học tập, nhưng mục đích mà em đi học cũng là vì muốn có được một công việc tốt hơn. Bây giờ em đã có khả năng học hết tất cả kiến thức, vì vậy em mong rằng có thể tốt nghiệp trước hạn, sớm ngày quay trở lại vị trí công tác. Hiện nay đất nước thiếu hụt nhân tài ở mọi ngành nghề, em tuy không tài, nhưng cũng muốn góp chút sức mình vì Tổ quốc.”

Hiệu trưởng Trịnh im lặng một lúc rồi hỏi: "Sau này em định làm gì?"

Tô Du kiên định nói: "Hi vọng có thể làm đầy tớ của nhân dân. Lo cho nhân dân. Dùng tất cả những gì học được vì nhân dân giải quyết khốn khó.”

Nếu như người khác nói lời này, hiệu trưởng Trình còn cần phải cân nhắc lại, nhưng nếu từ chính Tô Du thốt ra, trong lòng ông vẫn có mấy phần tin tưởng.

Ít nhất, ông đánh giá cao năng lực của cô sinh viên này.

Một sinh viên có thể ở trong trường thể hiện xuất sắc đến như vậy, mang đến cho trường rất nhiều sự đổi khác, nếu như cho cô một sân khấu chân chính, sau này chắc chắn có thể làm nên việc lớn. Nếu đã không định làm học giả, quả thật cũng không cần thiết phải ở trong trường quá lâu.

Ông căn dặn: "Làm cán bộ, tương lai phải gánh vác rất nhiều. Mong rằng em không quên ước nguyện ban đầu, sau này luôn giữ vững lòng tin. Đừng đánh mất bản thân."

Tô Du đứng lên, nghiêm nghị nói: "Hiệu trưởng, bây giờ em có thể bảo đảm với thầy, sau này em làm việc, không thẹn với lương tâm. Em bảo đảm mỗi một đồng tiền em dùng, đều là đồng tiền trong sạch.

Hiệu trưởng nhìn khuôn mặt cô gái trước mắt: “Được, yêu cầu của em, tôi duyệt.”

Buổi tối về nhà họ Tống ăn cơm, cha Tống và mẹ Tống biết chuyện Tô Du xin tốt nghiệp trước thời hạn đều vui mừng không thôi.

Cha Tống vinh hạnh nói: “Tiểu Tô của chúng ta có tiền đồ như vậy. Đâu giống một số người, lúc đầu học hành hết bốn năm, còn không muốn đi làm.”

Bình Luận (0)
Comment