Dưới sự dẫn dắt của bí thư Dương, văn phòng Đoàn ủy của những trường khác trong thành phố cũng rất phối hợp, noi theo đại học Giang Đông tổ chức hoạt động thu thập.
Tất nhiên, hội sinh viên của họ quy mô không bằng Đoàn ủy bên này cho nên khí thế tổ chức cũng không to lớn như đại học Giang Đông.
Hội sinh viên đại học Giang Đông bên này cũng có liên hệ với một vài tòa soạn trong huyện, Lý Bình còn đặc biệt cho người để lộ tin tức cho bên tòa soạn.
Tòa soạn vì muốn tìm kiếm tin tức còn cố ý đến đại học Giang Đông phỏng vấn.
Những trường đại học khác thấy đại học Giang Đông cũng cùng một việc nhưng lại làm đến sôi nổi như vậy, còn trường của mình thì hầu như không năng nổ, cảm thấy có chút rầu rĩ. Cứ thế họ cho hội sinh viên đến đại học Giang Đông học hỏi kinh nghiệm của hội sinh viên trường này.
Những chuyện này đều khiến cho bí thư Dương vui mừng vô cùng.
Lý Bình thật sự không làm cho Tô Du và bí thư Dương thất vọng, không nói đến chuyện những trường đại học khác làm thế nào, bên này cô ấy đã thu thập được rất nhiều bản thảo tài liệu. Sau khi tranh thủ nguồn nhân lực lớn mạnh của hội sinh viên tiến hành chắt lọc sơ bộ, giao một số tài liệu khá nổi bật giao cho phía Đoàn ủy, để Đoàn ủy thực hiện bầu chọn.
Trước mùng một tháng năm một ngày, công việc bầu chọn đã hoàn thành.
Top mười bản thảo tài liệu được đăng lên báo nhà trường, Đoàn ủy còn long trọng phát giấy khen nội bộ cho những sinh viên được chọn.
Ngoài ra, bí thư Dương còn gộp top mười bản thảo này với những bản thảo tài liệu của các trường khác thu thập được giao cho Bộ tuyên truyền của thành phố để làm tài liệu tuyên truyền cho ngày mùng một tháng năm.
"Chị Tô Du, ngày mai nghỉ lễ chị đi đâu?"
Lúc ra khỏi trường, Lý Bình hào hứng hỏi.
Chuyện lần này tuy rằng rất căng thẳng, thời gian rất gấp rút, nhưng cũng khiến cô rèn luyện năng lực của mình. Cô cảm thấy nếu sau này gặp chuyện tương tự cô chắc chắn có thể thành thạo.”
“Huyện Kim Hà.” Tô Du nói. "Chị và người yêu không dễ dàng gặp mặt nhau."
Lý Bình nghe vậy có chút thất vọng, cô còn đang định mời chị Tô Du ra ngoài dạo phố. “Vậy em ở quân khu dạy kèm cho tụi nhỏ vậy.”
“Mùng một tháng năm đừng chỉ lo dạy kèm.” Tô Du nghiêm túc đề nghị nói.
"Vậy làm gì?"
Tô Du nói: “Em không thể để những đứa trẻ này mỗi lần nhớ đến em đều là học thêm, phải khiến chúng có ấn tượng sâu sắc với em."
"Làm gì?"
"Lao động, Quốc tế lao động 1/5, đương nhiên là dẫn chúng nó đi lao động rồi. Huyện Kim Hà cách tỉnh thành không xa, nếu như có tuyến xe đặc biệt thì chỉ cần hơn một tiếng đồng hồ là tới. Bọn họ đang tổ chức khai hoang. Vừa hay có thể qua đó giúp đỡ người dân khai hoang mấy ngày, để chúng nó trải nghiệm sự cực khổ của nhân dân lao động.”
…………
Buổi tối khi Lý Bình trở về nhà, Lý Quốc Lương cũng đã về.
Lý Quốc Lương hiếm khi về nhà đúng giờ, nhưng ông ta đã tập mãi thành thói quen, mỗi lần Lý Bình trở về, ông ta đều sẽ đúng giờ về nhà cùng Lý Bình trò chuyện.
Với một người sống có kỷ luật, thói quen một khi đã hình thành thì rất khó để thay đổi.
Lý Bình báo cáo công việc cùng tình hình học tập ở trường cho Lý Quốc Lương trước.
Lý Quốc Lương biết Lý Bình làm được việc lớn ở trường, ánh mắt càng thêm hài lòng. “Không được tự mãn, phải tiếp tục cố gắng.”
“Cha, con biết, con chỉ cảm thấy trải qua quá trình không ngừng tôi luyện, con thật sự đã trưởng thành hơn rất nhiều. Trước kia ngay cả nói chuyện con cũng nói không rõ ràng, bây giờ nhớ lại cảm thấy rất khó tin. Cha, con nghĩ con người đúng thật cần phải rèn luyện, càng gian khổ càng có hiệu quả. Cũng giống với việc Đảng ta phải trải qua biết bao gian khổ và khó khăn mới có thể giành được thắng lợi sau cùng vậy.”
Lý Quốc Lương gật đầu.
Lý Bình lại nói: "Tất nhiên, có một chuyện con cảm thấy rất quan trọng, đó là chúng ta xuất thân là nhân dân lao động, hiểu được nỗi cơ cực của nhân dân lao động mới có thể được lòng dân. Cha, mùng một tháng năm này con định sẽ về quê làm việc, nếm trải những vất vả của nhân dân lao động. Tuy rằng vài năm trước con đã nếm trải nhiều rồi, nhưng bây giờ con vẫn muốn tiếp tục trải nghiệm cảm giác đó.”
Nghe thấy dự định của Lý Bình, Lý Quốc Lương khẽ sửng sốt, sau đó mỉm cười vui vẻ: “Bình Bình, con thật sự đã trưởng thành rồi, suy nghĩ của con rất đứng đắn.”
"Cha, nếu như cha đồng ý, con định sẽ dẫn theo Ái Đảng và Ái Quân cùng đi. Là con em quân nhân, sao có thể tách khỏi quần chúng nhân dân được chứ? Cha xem bây giờ những đứa trẻ ở trong trụ sở đã mười mấy tuổi rồi, so với những người như cha lúc đó còn kém xa. Nguyên nhân là do chúng nó lớn lên trong môi trường thoải mái, chưa biết được nỗi cực nhọc của nhân dân lao động. Là con em quân nhân, sau này đa số đều sẽ gia nhập quân đội. Có tiền đồ một chút thì sẽ làm cán bộ. Cán bộ mà tách khỏi nhân dân lao động thì có còn là cán bộ tốt không? Sinh ra đã có cuộc sống tốt hơn người khác, nếu sau này cứ thế đi làm cán bộ thì làm sao có thể thật lòng thật dạ lo nghĩ cho dân?”
Lý Quốc Lương không khỏi suy ngẫm về những lời này.