Tống Đông Chinh đút hai tay vào túi quần: “Đến đúng lúc lắm. Anh đang thiếu người làm việc đây, đến lúc đó cứ ở ký túc xá nông binh đi, Tiểu La, cậu đi sắp xếp, ký túc xá nam nữ phải phân ra. Về phương diện ăn uống thì cứ dựng riêng một nhà ăn. Nhờ người của đội sản xuất nấu cơm. Lương thực lấy của huyện. Đoàn nông binh ăn gì thì bọn họ ăn cái đó.”
"Hả, như vậy có khi nào sẽ khiến bọn họ không vui không?"
“Không đâu.” Tống Đông Chinh trả lời một cách chắc chắn.
Bản thân anh cũng là con cháu quân nhân, anh biết tính nết của đám ranh con này, đối xử tốt với chúng nó, chúng nó còn muốn làm dữ. Ngược lại càng để cho chúng nó chịu cực khổ sẽ càng khiến chúng nó cảm kích hơn.
Lúc này Tiểu La mới yên tâm đồng ý.
Mấy người Tô Du vừa mới đến đại viện huyện ủy chưa được bao lâu, chiếc xe tải kéo một đám người đến.
Cũng may là Tiểu La đã chào hỏi người ta rồi, bản thân cũng đang đứng ở cửa chờ, nhìn thấy xe đến, lập tức đi tiếp đón.
Sau khi tài xế xe tải thả người xuống, nhìn thấy bên này có người đến đón, trực tiếp lái xe chuồn đi mất.
"Cô là đồng chí Lý Bình đúng không, cực khổ cho các người rồi. Cảm ơn các đồng chí đã đến hỗ trợ xây dựng nông thôn. Đúng rồi, tôi xin tự giới thiệu, tôi là La Vệ, là thư ký của huyện trưởng Tống."
Lý Bình biết huyện trưởng Tống là người yêu của Tô Du cho nên cũng có vài phần tín nhiệm La Vệ.
"Trên xe chúng tôi tổng cộng có hai mươi lăm người. Đều là những người có thể chịu cực được, có nhiệm vụ gì anh cứ sắp xếp cho chúng tôi. Chúng tôi hy vọng có thể lập tức vào thẳng công việc."
"Được, chúng tôi sẽ thu xếp ngay."
La Vệ có hơi khẩn trương. Nhưng anh ta biết đây đều là con em trong quân đội.
Một đoàn người đặc biệt như vậy đến trước cổng huyện, hơn nữa còn là xe của quân khu đưa đến. Nhìn thấy dáng vẻ những đứa trẻ đó mặc trên mình bộ quân phục đều là của con em trong quân đội. Cho dù mọi người đều làm theo lời dặn của cha mẹ, ở bên ngoài không được tự tiện lấy thân phận con em quân nhân của mình đi nói khắp nơi nhưng vẫn không kìm được ánh mắt của người khác, vừa nhìn thì đã nhận ra.
Đặc biệt có một số thanh niên cầm khẩu súng nhỏ bằng gỗ do mình chế tạo ra, trông như bộ đội, đoán chắc là trẻ con quân khu.
Khi La Vệ đang sắp xếp công việc cho những người này, thư ký của bí thư Lâm liền qua đây nghe ngóng.
Sau khi La Vệ liên lạc xong với công xã bên dưới thì nói với thư ký của bí thư Lâm: “Ồ, đều là người do người yêu của huyện trưởng Tống chúng tôi liên hệ tới đây, đây chẳng phải ngày quốc tế lao động sao, con nhà người ta đã liên hệ với cô ấy, hi vọng có thể qua đây giúp đỡ xây dựng nông thôn. Rất phù hợp với tinh thần trung ương, chúng tôi đương nhiên phải hỗ trợ hết mình rồi.”
Nghe được tin tức này, trong lòng thư ký của bí thư Lâm chợt thắt lại, vội vàng quay về báo tin.
Thế thì nguy thật rồi. Những người này vậy mà lại là người bên chỗ huyện trưởng Tống đưa tới đây.
Người ta lại có mối quan hệ rất tốt với quân khu tỉnh nữa.
"Bí thư Lâm, ngài xem chuyện này chúng ta có phải nên nhúng tay vào không. Chứ không thể để chuyện tốt nào cũng bị huyện trưởng Tống chiếm hết."
Đây đều là con em quân nhân trong quân khu tỉnh.
Người thông minh đều biết nếu như bây giờ làm quen thì sau này sẽ có lợi lộc gì. Trước đây toàn là những người khó tiếp xúc, bây giờ có được cơ hội tốt như vậy…
Bí thư Lâm cũng có chút động tâm, dứt khoát dẫn thư ký đi tìm mấy người Lý Bình.
Lý Bình lúc này đang chỉnh đốn lại đội ngũ.
Sau khi những con em quân nhân đến đây đều có xu hướng thể hiện bản thân, cảm thấy được ra ngoài rồi không có ai quản, chuẩn bị leo núi lội sông, bắt chim bắt cá.
Lý Bình quản không nổi bọn họ.
Chị Tô Du nói, đây đều làm đám nhóc thích bị phạt, càng phạt chúng càng để lại ấn tượng sâu sắc với chúng.
"Lý Ái Đảng, em cùng với mấy tiểu tổ trưởng trông chừng người của đội mình đi, có người nào không nghiêm túc, chị tìm em tính sổ."
Lý Ái Đảng: ”.."
Lý Ái Hồng nói: “Dựa vào đâu bọn em phải nghe lời chị, bọn em đều có tự do mà."
Con trai của trung đoàn trưởng Tiêu quát lên: “Chị Lý Bình, chị dựa vào đâu mà quản tụi em?"
Lý Bình thờ ơ nhìn cậu ta: “Các em có thể không nghe, trừ phi các em rời khỏi đội của bọn chị. Nhưng đã đến đây rồi, không làm gì cả mà lại quay về, như vậy gọi là đào ngũ! Nếu như các em đào ngũ, chị cũng lười quản các em!"
Gương mặt Lý Ái Hồng và con trai nhà họ Tiêu bỗng chốc đỏ bừng.
Cho dù bọn họ có hùng hổ thế nào, cũng không muốn làm quân đào ngũ.
Lý Ái Đảng bước tới đá vào người con trai nhà họ Tiêu: “Coi như cậu phạm kỷ luật một lần, lần sau còn phạm nữa thì cút về. Trong đội chúng tôi không có người phẩm hạnh thấp kém."
Con trai nhà họ Tiêu hai mắt đỏ ngầu, cảm thấy rất là uất ức.