Vợ của cục trưởng Kim càm ràm: “Tôi đã nói với ông từ trước rồi, đừng chống đối với huyện trưởng Tống, ông xem đi người ta bản lĩnh biết bao. Người ta vốn còn rất trẻ, bây giờ còn có nhiều quan hệ như vậy, sau này đảm bảo còn tiến xa hơn ông. Ông làm thái quá như thế, sau này người ta còn đối tốt với ông không?"
“Tôi làm tất cả vì công việc thôi.” Cục trưởng Kim miễn cưỡng nói.
Vợ của cục trưởng Kim nói: “Nhưng công việc mà huyện trưởng Tống làm cũng rất tốt. Ông xem sau khi cậu ấy đến, giúp đỡ đổi lâm sản trong huyện làm ra để lấy lương thực, cũng làm tốt hơn so với những huyện khác. Hơn nữa còn mở trại nuôi heo trong huyện, cung ứng rất nhiều thịt. Việc khai hoang lần này cũng làm rất tốt, người dân chẳng ai phàn nàn gì cậu ấy?"
Nghe vợ mình nói những lời này, cục trưởng Kim cũng không có gì để nói.
Có một số đạo lý ông ta đương nhiên biết, nhưng mà dẫu sao ông ta cũng đã làm thỏa thuận với bí thư Lâm từ trước. Hơn nữa lúc đầu cũng có thể coi là bí thư Lâm đề bạt ông ta.
Tại văn phòng cục công an, Lý Kiếm Phong cũng đang trò chuyện cùng đội trưởng của mấy người trong cục.
Được phái tới đây làm phó cục trưởng, những ngày tháng ở bên này của anh ta cũng không phải là rất tốt. Nhưng có được một cơ hội tốt nên anh ta rất là trân quý. Sau khi đến đây thì cứ lặng lẽ làm việc chẳng ai ngó ngàng tới.
Tính cách của anh ta cũng điềm đạm, cộng thêm con người thành thật, cho nên đã nhanh chóng hòa hợp được với đám người bên này.
Thường ngày, Tống Đông Chinh không yêu cầu anh ta làm gì cả cho nên anh ta cũng có thời gian tiếp xúc với mọi người, cũng có được vài đồng nghiệp nói chuyện hợp rơ.
Sau khi tin tức hôm nay trong quân khu huyện truyền đến, có người đã bắt đầu bàn tán về nó, lén lút thảo luận với anh ta, là huyện trưởng Tống lợi hại hay là bí thư Lâm cao siêu.
Anh ta cười nói: "Mặc kệ là ai cao minh, dù sao bây giờ trong tay huyện trưởng Tống có người. Ngoại trừ đoàn dân quân ra, sau này phỏng chừng bên chỗ quân khu huyện cũng có người giúp thôn. Nếu như đồn cảnh sát chúng ta không nghe anh ta, anh ta sẽ không cần dùng đến chúng ta. Nhưng mà cứ như thế thì sau này chúng ta cũng không còn cơ hội để lập công nữa. Dù sao tôi cũng mong là có việc để làm."
Nghe Lý Kiếm Phong nói vậy, trong lòng những người khác cũng rất khó chịu. Cục trưởng Kim vì giúp bí thư Lâm nên bình thường cũng không tích cực sắp xếp công việc, kết quả làm huyện trưởng Tống không tin tưởng vào cục cảnh sát của bọn họ, có nhiệm vụ gì cũng để đoàn dân quân đi làm, khiến mấy người cấp dưới như bọn họ không có cơ hội thể hiện.
Làm một lãnh đạo, không thể để người cấp dưới lập công, trong lòng mọi người bắt đầu có ý kiến.
Những người khác nghĩ thế nào, Tô Du cũng chẳng mấy quan tâm.
Lần này cô đến đây đơn giản chỉ là để trải qua kỳ nghỉ, sẵn tiện bên cạnh người yêu mình mà thôi.
Còn mấy việc tiếp đãi khách khứa, đương nhiên là không cần phải làm nữa.
Ngay cả bữa trưa cũng đều do Tống Đông Chinh đến nhà ăn lấy về đưa tận tay cho cô.
Vợ của những ông khác trong đại viện huyện ủy còn định nhân lúc lần này Tô Du lại đến tiếp cận thân thiết với bọn họ thì có thể tìm cơ hội nghe ngóng chuyện bên quân khu một chút. Kết quả Tô Du đến đây cả ngày rồi, cho tới khi trời tối cũng không thấy bước ra cửa.
Bọn họ nhờ chủ nhiệm Chu bên hội liên hiệp phụ nữ đi tìm huyện trưởng Tống nghe ngóng thử, mới biết cô đang ở trong nhà ôn bài. Không có thời gian ra ngoài.
Nghe tin này, mọi người thất vọng tràn trề. Suy nghĩ trong lòng có nên đến tận nhà tìm người không. Nhưng lại lo lắng đến lúc đó để trong nhà bí thư Lâm nhìn thấy thì sẽ hiểu lầm.
Suy cho cùng người khác mời đến nhà chơi, so với tự mình chủ động tìm đến người ta, là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Thỉnh thoảng Tô Du ở bên cạnh cửa sổ nhìn mấy người ra ra vào vào đó. Thấy vài người sau khi bước vào đại viện thì lập tức nhìn về nhà mình, cô mỉm cười rồi tiếp tục đọc sách.
Buổi tối Tống Đông Chinh lại mang cơm về, bày ra trên bàn hầu hạ Tô Du ăn.
"Ăn xong rồi đọc tiếp."
Tống Đông Chinh gọi.
Tô Du gấp một góc lại ngay chỗ cô vừa đọc, đặt sách lên trên bàn, rồi đi qua ăn cơm. Nhìn thấy món ăn được đem về bày biện trên bàn, cô cảm thán: "Nồi cơm to này còn to hơn cả cái ở nhà. Hôm nay chắc là bác Lưu lại làm một bữa ngon ở nhà đây rồi. Đáng tiếc em không ăn được."
Tống Đông Chinh: “...” Anh đưa đũa vào trong tay Tô Du: “Ngày mai anh nấu cơm, hôm nay vẫn chưa chuẩn bị xong."
Quan trọng là anh đang lo nấu không được ngon như đầu bếp nhà người ta, đến lúc đó lại khiến Tô Du bất mãn.