Mặc dù còn chưa phải chính thức nhưng cô tin chỉ cần tiếp xúc, sau này nhất định sẽ có cơ hội.
“Chị Tô Du, em thật sự rất vui.”
Lý Bình cười ngượng ngùng. Cũng chỉ có trước mặt Tô Du, cô mới dám lộ ra cảm xúc thật của mình. Trước mặt người khác, cô luôn giả vờ bình tĩnh và điềm đạm. Cô không muốn mọi người cười nhạo mình.
Tô Du thấy cô ấy hưng phấn, cười nói: “Vui vẻ xong rồi thì phải suy nghĩ kỹ xem tiếp theo việc này nên làm thế nào. Chị chỉ có thể đưa ra ý tưởng cho kế hoạch này. Em biết đó, chị sắp tốt nghiệp rồi, việc học quan trọng. Nhiều việc không thể tự làm, những việc này sau này em phải cố gắng rồi.”
“Em biết rồi, chị Tô Du.” Lý Bình cười gật đầu.
“Từ giờ trở đi, em phải bồi dưỡng người kế nghiệm. Bây giờ Chu Ngọc là thư ký của em, cô ấy hiện tại đã năm hai, còn có thể ở trường hơn một năm, có thể thử bồi dưỡng một chút. Chờ em tiến vào đoàn, cô ấy có thể thay thế vị trí của em.”
Lý Bình sững sờ, dường như không kịp phản ứng. Cô ấy còn chuẩn bị tốt nghiệp ở vị trí này.
Tô Du cười nói: “Phải học lấy được, bỏ được. Lựa chọn cái có lợi với mình hơn. Là một cán bộ sinh viên ngoại trừ rèn luyện ra, chính là tìm cơ hội tiến lên trước một bước. Chờ em tiến vào Đoàn ủy, lí lịch hội sinh viên không cần nữa. Không bằng đem toàn bộ tâm ý đặt lên Đoàn ủy, hoặc là có thể như chị tranh thủ học rồi tốt nghiệp sớm. Đối voiws mục tiêu mà em đề ra, thời gian là quý báu nhất.”
Lý Bình nghe được Tô Du khuyên bảo thì hiểu rõ.
“Chị Tô Du, em đều nhớ rõ. Chị đối với em thật tốt.”
Tô Du chân thành nói: “Chị tốt với em là vì chính em không chịu thua kém ai. Bất cứ lúc nào cũng không đem tương lai của mình dựa vào người khác. Chỉ có bản thân không chịu thua kém mới có thể cách mục tiêu ngày càng gần.” Bây giờ cô cũng không muốn giấu diếm Lý Bình suy nghĩ thật của mình. Dù sao quan hệ của hai người rất thân thiết, không thể che giấu được tính tình của mình. Cho nên tốt hơn hết nên nói rõ suy nghĩ của cô, dù sao cũng đều có lợi cho cả hai.
“Vâng!” Lý Bình nặng nề gật đầu. Sau đó vẫn cười nói: “Nhưng em còn cảm thấy chị rất tốt với em. Chị Tô Du, cảm ơn chị.”
Thấy Lý Bình vẫn thành thật như vậy, Tô Du cười chân thành. Lần này để Lý Bình dẫn mọi người đến huyện Kim Hà, xem như cô đã đạt được bước đầu thu hoạch trên người Lý Bình.
Mà biểu hiện của Lý Bình cũng làm cho cô hài lòng, cảm thấy giờ gian qua bồi dưỡng không uổng phí. Cho nên hiện tại cô xem như không tiếc công sức bồi dưỡng Lý Bình.
Thứ bảy, Lý Bình trở về nhà với tờ chứng chỉ.
Lý Quốc Lương nhìn thấy chứng chỉ thì cười ha hả.
Ông ta cảm thấy mỗi lần nhìn thấy con gái, cô luôn mang đến cho ông ta nhiều bất ngờ và tự hào. Trong lòng càng cảm thấy suy nghĩ của mình càng lúc càng chính xác.
Phải bồi dưỡng thật tốt đứa con gái này.
“Bình Bình, con chuyển về nhà ở đi, sau này cứ ở trong nhà.”
Lý Bình kinh ngạc nhìn ông ta. Mẹ Lý và bọn trẻ đều nhìn Lý Quốc Lương.
Lý Bình nói: “Cha, cái này không phù hợp. Nếu không phải lý do đặc biệt, trường học không cho ở bên ngoài.”
“Không có việc gì, đến lúc đó cha sẽ sắp xếp giúp con.” Lý Quốc Lương nói. Vấn đề này cũng không lớn, vì vậy ông ta sẵn sàng dành ngoại lệ cho con gái mình.
Mẹ Lý nói: “Lão Lý, sao đột nhiên để Bình Bình về nhà sống, con bé học không tốt sao?”
“Tôi muốn để Bình Bình về nhà để sau này có cơ hội dạy con nhiều hơn. Con bé sẽ tham gia quân đội trong tương lai. Tôi dạy cho con bé trước để con bé sớm thích ứng.”
Nghe vậy, đám người Lý Ái Hồng ngạc nhiên nhìn Lý Quốc Lương.
Lý Ái Hồng nói: “Cha, con cũng muốn ở nhà. Con muốn theo cha học.”
Lý Quốc Lương nhìn cô ta một cái: “Con trở về làm gì, tới tới lui lui lãng phí thời gian, ở trường học tập cho tốt đi, tranh thủ thi đại học. Bây giờ ngay cả đại học con còn chưa tới thì đừng suy nghĩ cái gì khác.”
Lý Ái Hồng lập tức nghẹn họng.
Lý Ái Đảng hưng phấn nói: “Cha, tốt quá rồi. Con cũng nhất định ở nhà. Con có thể học cùng cha được không?”
Hiện tại câu ta vẫ là học sinh cấp hai, mỗi ngày đều về nhà ở, vừa vặn có thể học.
Lý Quốc Lương vốn nghĩ nhân tiện giáo dục tư tưởng cậu ta nên nói: “Có thể.”
Sắc mặt Lý Ái Hồng ngày càng khó coi.
Cô ta biết ngay là cha trọng nam khinh nữ!
Lý Ái Quân thì cảm thấy việc này không liên quan đến mình. Cô bé cảm thấy chỉ cần có tiền trong tay, ở chỗ nào cũng đều như vậy. Đối với việc học tập càng không có một chút hứng thú. Dù sao sau này cô bé tuyệt đối không làm bộ đội, quá cực khổ.
Mẹ Lý nhìn thấy Lý Ái Hồng không vui, cũng cảm thấy chồng mình có chút thiên vị. Một bát nước phải chia đều, cho đứa lớn về nhà ở, lại không cho đứa thứ hai trở về. Đây không phải làm tổn thương đứa trẻ sao?
“Bình Bình đi đi về về cũng rất tốn thời gian.”