Phía Bắc càng ngày càng nóng.
Tô Tiểu Chí đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị chuẩn bị đổi chỗ.
Sau hơn hai tháng tập huấn, cấp trên đột ngột có lệnh yêu cầu bọn họ trở về quân khu Tây Nam.
Trong lòng Tô Tiểu Chí cũng không muốn. Cậu biết giao thông bên đó không thuận tiện, muốn gửi đồ về cũng không tiện như ở đây.
Hơn nữa ban đầu chị cậu cũng đã nói vị trí địa lý của quân khu phía Bắc là tốt nhất, nếu có thể ở lại phía Bắc sẽ rất tốt. Tốt nhất là được ở lại thủ đô, không chừng sau này còn có thể thành người thủ đô. Chị còn nói muốn có một cái hộ khẩu ở thủ đô cũng không dễ gì.
Cậu không dễ dàng gì có may mắn được phân vào quân khu phía Bắc. Kết quả bây giờ lại phải đến quân khu Tây Nam...
Mặc kệ, đi thì đi vậy. Ai bảo cậu là quân nhân chứ. Thiên chức của quân nhân chính là phục tùng mệnh lệnh. Không thể đào binh được. Chị sẽ là người đầu tiên không tha cho cậu.
Trên đường đến Tây Nam, mọi người đều bàn tán về mục đích của chuyến đi lần này.
Tô Tiểu Chí chỉ lo lắng một điều: “Bên đó gửi đồ về có dễ không?”
“Hẳn là dễ, nhưng chắc chắn không thuận tiện bằng quân khu phía Bắc rồi.”
Tô Tiểu Chí không khỏi thở dài, sớm biết vậy thì trước khi xuất phát đã viết cho chị một bức thư rồi. Không nên lo lắng chị sẽ không vui vì cậu bị điều đi mà kéo dài không viết.
Dù sao sớm muộn gì cũng phải viết. Kéo dài làm gì chứ.
Bây giờ thì hay rồi, đợi đến khi chị nhận được thư thì cậu đã ổn định ở Tây Nam rồi, có khi chị cả còn nghĩ là cậu tiền trảm hậu tấu cũng nên.
Trong lòng cậu đè nặng tâm sự, người bên cạnh nói: “Tô Tiểu Chí, cậu đừng lo, dù nghe nói bên Tây Nam quả thực có hơi xung đột nhưng chúng ta là tân binh, tạm thời sẽ không đến lượt chúng ta ra sân nhanh vậy đâu.”
Tô Tiểu Chí nhếch miệng: “Tôi mới không sợ ra sân đâu, tôi làm quân nhân là để đánh địch mà. Tôi chẳng sợ chút nào cả. Đợi đến đó rồi, tôi sẽ đánh thật nhiều địch.”
Đánh địch mới có cơ hội được thăng chức, đợi cậu được làm doanh trưởng rồi, một tháng một trăm đồng, chắc chị sẽ rất vui mừng.
Những người khác nghe Tô Tiểu Chí nói như vậy đều khâm phục nhìn cậu. Tên nhóc này không tồi, mới mười tám tuổi đã dũng cảm như thế.
Chẳng trách lại là tân binh ưu tú.
Sau khi bôn ba suốt mấy ngày mấy đêm, cuối cùng Tô Tiểu Chí cũng đến Tây Nam.
Vì đường núi hiểm trở, không thuận lợi cho xe đi lại nên bọn họ còn phải đi bộ trèo đèo vượt núi. Lần đầu tiên Tô Tiểu Chí hiểu được lời chị cả nói, quân nhân có sức mạnh có thể lên núi cũng có thể xuống biển.
Những quân nhân này vừa đến đơn vị thì đã được phân nhiệm vụ. Tất cả đều được phân đến các cứ điểm. Thế này xem ra là để bọn họ trực tiếp lên chiến trường rồi.
Sau khi đám người Tô Tiểu Chí được phân đến cứ điểm thì nhận được sự chào đón nhiệt tình của các cựu binh của cứ điểm.
“Mọi người đến là tốt rồi, bên này vẫn còn rất nhiều cơ hội. Mọi người luyện tập thế nào rồi?”
Tô Tiểu Chí nói: “Em nghĩ tập luyện cũng ổn rồi.”
Cựu binh vỗ vào cánh tay cậu: “Ừ, rất cường tráng. Xem ra các cậu ăn uống cũng không tệ. Nhưng ở đây cũng không kém, chỗ chúng ta cũng gần Tây Tạng, thỉnh thoảng cũng có thể ăn một bữa thịt. Tất nhiên, cơ hội chạm mặt địch cũng rất lớn.”
Tô Tiểu Chí tràn đầy tự tin nói: “Không sợ, chị em nói rồi, cơ hội và rủi ro luôn tồn tại song song.”
Cựu binh khen ngợi: “Câu này của chị cậu rất có đạo lý.”
Tô Tiểu Chí thích nhất là nghe người khác khen chị của cậu. Cậu cảm thấy rất tự hào: “Chứ gì nữa, chị em là sinh viên đại học. Chị em cực kỳ có bản lĩnh, nói gì cũng có lý hết. Chị em nói rồi, dù là bất cứ kẻ địch nào cũng có thể chiến thắng.”
“.....” Cựu binh cảm thấy tân binh này vẫn còn chưa nhận thức được sự tàn khốc của thực tế.
Buổi tối là đến lượt Tô Tiểu Chí gác đêm. Sau khi cậu cùng những người khác đi tuần tra thì trở về trạm gác trong cứ điểm, lấy giấy bút ra, chuẩn bị viết một bức thư cho chị cả nhà mình. Đầu tiên là phải ca ngợi cảnh đẹp sông núi ở quân khu Tây Nam rồi phải kể về sự nhiệt tình của các cựu binh bên này, ngoài ra còn có bữa thịt lớn mà cựu binh nói đến cũng phải kể luôn.
Dù sao thì cũng phải tốt khoe xấu che, để chị cậu biết rằng dù cậu đã đến quân khu Tây Nam, nhưng hoàn cảnh ở đây cũng không kém hơn quân khu phía Bắc, cậu đến ở bên này nhất định vẫn sẽ sống tốt. Hơn nữa bên này cơ hội cũng nhiều hơn, cậu có thể sẽ được thăng chức rất nhanh.
“Chị cả yêu quý...”
Vừa viết xong những chữ này, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến một còi. Đây là âm thanh tập hợp. Tô Tiểu Chí vội vàng cầm lấy vũ khí của mình xông ra ngoài.