Uỷ viên Hồ không nói thêm gì. Mọi người nói đều đúng, đi học là một chuyện, nhưng có thể tốt nghiệp bình thường không được mấy người. Bằng không đã có rất nhiều người tốt nghiệp trung cấp.
Hơn nữa còn nghe nói là học ngành kế toán.
Ít nhiều gì có lẽ cũng phải học một năm rưỡi...
Nghiêm Tiểu Phương nghe mọi người nói như vậy, cũng không thể bác bỏ, trên thực tế, chính bản thân cô ấy cũng không chắc chắn. Mặc dù bây giờ đồng chí Tô Du rất có nghị lực, nhưng học tập cũng không phải chuyện đơn giản thế.
Hiện tại thì cô ấy chỉ hy vọng Tô Du có thể lấy được chứng nhận tốt nghiệp sau một năm, cho dù như vậy có lẽ sẽ bị lỡ đợt tuyển nhân sự năm nay nhưng năm sau vẫn có cơ hội.
Tô Du không biết mọi người đã gửi gắm ‘niềm hy vọng’ cho cô, mục tiêu của cô là có thể vượt qua kì thi trong vòng một tháng.
Tối hôm qua cô cũng đã xem qua sách ở nhà, ngoại trừ vài kiến thức lý thuyết phải nhớ kĩ, còn đề vận dụng và đề tính toán không có vấn đề gì lớn. Mà trung cấp cũng không giống như đại học, những thứ cần học cũng không nhiều, chỉ ba cuốn sách. Tô Du cảm thấy cô có thấy xem hết một cuốn trong vài ngày.
Để tiết kiệm thời gian, lúc ăn cơm trưa cô cũng lấy sách ra đọc.
Tô Lâm cũng tiện tay mở thử cuốn sách cạnh tay cô, kinh ngạc hỏi: “Chị, chị đọc hiểu ạ?”
“Có gì khó hiểu chứ, chị xem một cái là hiểu ngay rồi.” Tô Du tự tin nói. Nhất định phải cho con nhóc ranh này hiểu, chị cả cô đây không phải chỉ khoác lác mà là thật sự có tài học.
Khoác lác! Lưu Mai bĩu môi, cúi đầu ăn cơm.
Nếu chị cả thông minh như thế, vậy tại sao có thể chịu khổ làm việc ở trong xưởng lâu như vậy? Ngay cả Tô Đại Chí và Tô Tiểu Chí kia ngốc thế nào, người nhà lão Tô đầu óc thế nào, cô ta đều biết cả.
Nhưng mà bây giờ cô ta không dám nói, buổi sáng đói đến nỗi ngực dán vào lưng, giữa trưa mới được chia lượng cơm giống như mọi người, nếu lại chọc giận chị cả thì sau này lại giở trò xấu.
Tô Lâm cũng không tin, “Chị, vậy tại sao trước kia chị không học trung học vậy?”
Tô Du thấy mình bị nghi ngờ, lườm một cái, quét mắt một vòng, “Tại sao, còn không phải là vì mấy đứa vô lương tâm này à. Nếu như lúc trước chị không chăm sóc các em thì bây giờ có khi đã đi học đại học rồi! Còn hỏi chị tại sao không học trung học, chị đâu có tốt số như mấy đứa, gặp được một người chị cả tốt như chị!” Đây là nói thật, lúc trước thành tích của nguyên chủ cũng không tệ. Đều là bị những ranh con này làm trễ nãi!
Cô lạnh nhạt nói, “Chị chuẩn bị một tháng sau sẽ tốt nghiệp. Nếu như mấy đứa không tin thì chống mắt lên nhìn xem. Nhìn chị bao nhiêu năm qua đã bỏ lỡ bao nhiêu cơ hội vì các em.”
Người nhà họ Tô: “...”
Mặc dù thứ hai mới nhập học nhưng cuối tuần có một buổi lễ khai mạc. Cũng là cơ hội để những bạn học cùng lớp làm quen với nhau. Sau khi tan ca, Tô Du chào hai anh em Tô Đại Chí.
"Chị, cho em đi với. Em đi với chị." Tô Tiểu Chí nói. Cậu ta không quên, chị nói ai đi đến trường với chị thì sẽ ăn cơm ở ngoài.
Đối với thái độ tích cực này của Tô Tiểu Chí, Tô Du rất tán thưởng, gật gật đầu, "Đi thôi." Sau đó nói với Tô Đại Chí, "Đại Chí à, sau khi về nhà thì nghỉ ngơi thật tốt trước đi, đi làm cũng rất mệt rồi. À, nếu Lưu Mai ức hiếp em thì chờ chị về rồi nói với chị."
Tô Đại Chí gật đầu liên tục. Anh ta cũng không còn sợ Lưu Mai như trước. Trước mặt chị cả, Lưu Mai không là cái gì. Nếu như Lưu Mai vẫn đối xử với anh ta giống như trước, cùng lắm thì đi làm thủ tục với Lưu Mai thôi.
Chờ Tô Đại Chí rời đi, Tô Tiểu Chí cười híp cả mắt.
"Chị, chúng ta đi ăn gì thế?"
"Ăn cái gì mà ăn, ăn ở nhà!" Lần trước ăn trong nhà vẫn cảm thấy khá ngon. Quan trọng là thời đại này giá đồ ăn ở quán trong nước quá mắc.
Một tuần nữa mới có lương. Số tiền này rất quan trọng với cô, không thể tiêu xài hoang phí.
Tô Tiểu Chí nghe thấy ăn ở nhà thì có chút mất mác, nhưng mà nghĩ đến việc rốt cục cũng có thể thay đổi khẩu vị, trong lòng cũng dễ chịu hơn đôi chút.
"Tô Du --"
Chị em hai người đang chuẩn bị đến nhà ăn ăn cơm thì nghe thấy giọng nói vọng tới từ cửa chính.
Tô Du quay đầu nhìn lại, là một người đàn ông mặc bộ đồ lao động màu vàng đất đang đứng ở cửa nhìn sang bên này, thấy Tô Du nhìn qua, anh ta còn cố ý đút một tay vào túi quần.
"Chị, là anh Quốc Chí." Tô Tiểu Chí nói.
Tô Du sờ sờ đầu mình. Cô xém quên mất người này rồi. Bỗng nhiên lại nhảy ra đây.
Thật sự là...
"Đi thôi, có người giúp bữa cơm tối của chúng ta rồi."
Tô Du quơ quơ tay, đi về phía cổng.