Nghiêm túc mà nói, bọn họ quả thật có chút chậm trễ đối với vài chỉ thị của huyện trưởng Tống, không được nhiệt tình lắm. Tuy nhiên lúc đó do kết hợp nội bộ, cộng thêm việc hiểu rõ bộ phận của mình cho nên cũng nảy sinh ra ý nghĩ có chỗ dựa nên không sợ.
Ai biết rằng đơn tố cáo đã xuất hiện Cục công an rồi.
Huyện trưởng Tống có thể giữ chồng thư báo cáo này, chứng tỏ anh đã nắm giữ Cục công an rồi, thậm chí đã tước đi thực quyền của Kim An Quốc. Bây giờ lấy ra, rất có thể là Kim An Quốc đã chạm đến ranh giới cuối cùng của anh, muốn để cho Kim An Quốc xéo đi.
Đầu bí thư Lâm cũng đã đầy mồ hôi, im lặng không nói. Kim An Quốc là do ông ta một tay đề bạt, cho nên có thể coi là trung thành nhất với ông ta trong đám người này.
Nếu Kim An Quốc bị cách chức, ông ta cũng coi như mất đi một trợ thủ đắc lực.
“Tạm thời cách chức điều tra có phải là nghiêm trọng quá không?”
“Không hề nghiêm trọng. Với tư cách là lãnh đạo của Cục công an, lại coi thường sắp xếp của huyện, làm chậm trễ công việc trong huyện. Một cán bộ như vậy tưởng chừng như là con sâu làm rầu nồi canh. Nhưng hơn thế nữa thư báo cáo đã được gửi tới, nếu là chúng ta không xử lý, người phía dưới còn tưởng rằng huyện ủy huyện Kim Hà chúng ta có điều gì không thể lộ ra ngoài. Bí thư Lâm, nếu chú có thể gánh vác trách nhiệm này, tôi sẽ gửi những thứ này lên phía trên, để họ điều tra.
Bí thư Lâm đầu đầy mồ hôi nhìn Kim An Quốc, khóe môi giật giật, cuối cùng vẫn không nói gì.
Cục trưởng Kim thấy bí thư Lâm không nói đỡ cho ông ta, trong lòng lập tức trầm xuống. Ông ta nhớ lại lời vợ mình nói rằng, đừng lúc nào cũng nghe bí thư Lâm, phải công tác thật tốt, nghe theo sự sắp xếp trong huyện.
Khi đó ông ta nhớ tới ơn tiến cử của bí thư Lâm cho nên vẫn đối với sắp xếp của huyện trưởng Tống có thể buông lỏng liền buông, cố ý làm huyện trưởng Tống khó xử.
Về sau huyện trưởng Tống dứt khoát không cần Cục công an bọn họ, trực tiếp dùng dân binh. Ông ta còn cho rằng anh đã từ bỏ Cục công an.
Không nghĩ tới hôm nay lại trực tiếp gây khó dễ.
Tống Đông Chinh nhìn mọi người, nói: “Nếu như không có ý kiến, quyết định này liền có hiệu lực. Đồng chí Kim An Quốc tạm thời bị cách chức điều tra, trong lúc đó, chức vị tạm thời do đồng chí Lý Kiếm Phong đảm nhiệm.”
Anh vừa nói xong, La Vệ liền dẫn Lý Kiếm Phong tiến vào.
Mọi người thấy Lý Kiếm Phong, liền biết huyện trưởng Tống đã chuẩn bị tốt từ trước rồi.
Lúc nhìn thấy Lý Kiếm Phong, cục trưởng Kim sắc mặt xanh lét, cuối cùng cắn răng đi ra ngoài.
Lý Kiếm Phong ngồi xuống vị trí của cục trưởng Kim, cười cười với Tống Đông Chinh.
Những người khác đều mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, ai cũng không dám nhìn bí thư Lâm bên kia.
Ai có thể biết, Lý Kiếm Phong bình thường không xuất đầu lộ diện, lại là người của huyện trưởng Tống. Cũng chưa từng thấy hai người họ gặp mặt nhau, bình thường gặp dường như một tiếng cũng không gọi. Huyện trưởng tống giấu quá kỹ.
Cục công an đều có người của anh, ai biết bộ phận của mình cũng có người của anh hay không.
Ai cũng không dám chạm đến ranh giới của huyện trưởng trẻ tuổi này.
Nhìn không khí yên tĩnh trong phòng họp, Tống Đông Chinh rất hài lòng: “Được rồi, đề tài thảo luận tiếp theo của chúng ta, liên quan tới việc xây dựng trường tiểu học của xã. Chuyện này tranh thủ làm trong kỳ nghỉ hè, lúc tựu trường vào tháng chín trực tiếp đưa vào sử dụng. Đội ngũ giáo viên chủ yếu là phần tử trí thức của các xã, ngoài ra thành phố không hỗ trợ một nhóm trí thức trẻ nào, những người trẻ này chưa làm qua việc nhà nông, đi làm ruộng cũng chỉ thêm phiền phức. Tôi đề nghị xem đây như là nhóm giáo viên đầu tiên. Mặt khác ban tuyên truyền làm tốt công việc của mình, phải đảm bảo mỗi đứa trẻ trong xã đều được tiếp cận giáo dục, được học chữ.”
Trưởng ban tuyên truyền nhanh chóng đáp ứng.
“Cục Giáo dục cũng phải nắm chắc tư liệu của những giáo viên này. Đối với thành phần có vấn đề, liền không xếp vào giáo viên chính thức, xem như nhân viên giáo dục bắt buộc, tiết kiệm tiền bạc cho huyện chúng ta.”
Cục trưởng Trần cũng lập tức đáp ứng.
Tống Đông Chinh lại nhìn sang Lý Kiếm Phong: “Đồng chí Kiếm Phong, Cục ông an bên này có nhiệm vụ thống kê số lượng trí thức không có việc làm trên địa bàn huyện là ứng cử viên giáo viên.”
“Được.” Lý Kiếm Phong gật đầu nói.
“Cục tài vụ làm tốt dự toán chi phí tổn thất liên quan.”
“Vâng.”
Sau cuộc họp, toàn bộ huyện bắt đầu bận rộn với sự sắp xếp công việc của Tống Đông Chinh, cũng không tiếp tục rơi vào hoàn cảnh không có người dùng giống như trước đây.
Tống Đông Chinh trở lại văn phòng, bí thư Lâm liền đến tìm anh: “Đồng chí Đông Chinh, cuối cùng cậu muốn thế nào?”
Giọng nói của ông ta có một chút không cam tâm, lại còn hơi suy sụp.
Tống Đông Chinh rót cho ông ta chén trà, tự tay đưa tới: “Tôi không muốn như thế nào cả, tôi chỉ muốn cho người dân có cuộc sống tốt, gây trở ngại tôi làm chuyện này chính là kẻ địch của tôi. Đương nhiên tôi vẫn hy vọng, bí thư Lâm có thể trở thành chiến hữu của tôi.”
“...” Bí thư Lâm nén giận nhìn anh nửa ngày, cuối cùng viền mắt đỏ lên đứng dậy bưng chén trà đi.
“Tôi già rồi, mặc kệ đấy!”
Sau khi sắp xếp xong xuôi công việc trong huyện, Tống Đông Chinh liền chuẩn bị đến thành phố bên kia báo cáo công tác.