Dần dà, đám trẻ trong đại viện hầu hết đều chuyển vào ở trong ký túc xá của công xưởng. Trong công xưởng, bọn họ gặp được người bằng tuổi mình cũng mới mười mấy tuổi đã nhận công việc thay ca, gánh vác trách nhiệm nuôi sống gia đình, làm việc còn thạo hơn cả mình.
Sau khi tiếp xúc với những người đó, đám trẻ trong đại viện mới biết, mình không chỉ không giỏi làm bằng dân quê người ta mà còn không giỏi làm bằng những đám trẻ của những công nhân đó. Tính tính cũng dần dần bắt đầu trở nên độc lập, trông cũng chững chạc hơn.
Mãi cho đến cuối tháng, tất cả mọi người cầm theo tiền lương của mình và cả phúc lợi mà công xưởng cho.
Lý Bình đề nghị mọi người cầm tiền lương mua ít quà cho người trong nhà rồi sau đó tụ tập ăn một bữa.
Vì thế, đám trẻ của mười bảy mười tám nhà trong đại viện cùng đi theo Lý Bình dạo cửa hàng tổng hợp một vòng. Sau khi mua đồ đạc xong, lại cầm tiền đi ăn một bữa mì. Tuy chỉ là một bát mì nhưng tất cả mọi người đều ăn ngon lành.
Đây chính là bát mì mà họ mua bằng số tiền đầu tiên mình kiếm được. Ăn một hơi sạch sẽ, ngay cả một giọt canh cũng không để thừa. Dù sao cũng là mua bằng tiền của mình, một giọt nước lèo cũng là mồ hôi và máu mình bỏ ra.
Buổi tối, khi trở về đại viện, mọi người trong tay cầm theo đồ đạc, vui vẻ phấn khởi hát ca vào đại viện, "Đoàn kết chính là sức mạnh, đoàn kết chính là sức mạnh. Sức mạnh này là sắt, sức mạnh này là thép, cứng hơn cả sắt, bền hơn cả thép. Nổ súng diệt bọn phát xít, hủy diệt tất cả chế độ không dân chủ..."
Nghe thấy tiếng động, phụ huynh các nhà đều đi ra xem, liền nhìn thấy con gái hoặc con trai nhà mình vô cùng vui vẻ cầm đồ về nhà.
Mặt thì gầy đi nhưng trông cũng nhanh nhẹn hơn.
Những thiếu niên, thiếu nữ ăn uống no đủ, tinh thần phấn chấn đó nhìn thấy cha mẹ nhà mình, vội vàng cầm đồ ra khoe khoang, "Cha mẹ, bọn con về rồi đây. Con mua cho cha mẹ một đôi giày, đáng khen chưa!" Giày bị lỗi trong công xưởng giày cũng không rẻ đâu!
"Con mua cho em trai một cái cặp sách."
"Con mua cho bà một cái áo khoác, đúng lúc sắp lạnh có thể mặc..."
"..."
Bên nhà họ Lý, Lý Bình cũng dẫn Lý Ái Đảng và Lý Ái Quân về nhà.
Lý Quốc Lương đúng lúc cũng đang ở nhà. Nghe thấy tiếng động bên ngoài, biết đám trẻ đã quay lại, bảo mẹ Lý ra mở cửa.
Lý Ái Đảng vừa vào nhà đã kêu, "Cha mẹ, bọn con về rồi đây!"
Lý Ái Quân đi theo Lý Bình cùng vào nhà, trong mắt cũng ánh lên vẻ kiêu ngạo tự hào, nhưng không làm ầm ĩ như Lý Ái Đảng.
Lý Quốc Lương nhìn thấy đám trẻ đã trở về, mỉm cười gật đầu, rồi sau đó nhìn Lý Bình, "Mọi chuyện đều thuận lợi chứ."
"Cha, rất thuận lợi. Các đồng chí đó đều rất tuân thủ kỷ luật, cũng rất nỗ lực làm việc. Người trong công xưởng còn bảo hoan nghênh bọn họ tiếp tục tới lần sau ạ."
"Ừ." Lý Quốc Lương hài lòng gật đầu.
Mẹ Lý nói, "Sao muộn thế này mới về nhà, đã ăn cơm chưa?"
"Ăn rồi, bọn con ăn ở bên ngoài. Nay ăn mì trứng gà, ngon lắm ạ!" Khóe mắt đuôi mày của Lý Ái Đảng đều ánh lên sự phấn khởi.
Nhìn thấy bọn họ như thế, Lý Ái Hồng vẫn luôn bĩu môi không vui cuối cùng không nhịn được nữa, đứng lên đi về phòng.
Hành động này của cô ta khiến mọi người sững ra, Lý Ái Đảng nói, "Lại muốn thể hiện gì đấy?"
Mẹ Lý mất hứng nói, "Ái Đảng, ăn nói thế nào đấy hả. Chị con không vui, con không quan tâm chị à?"
"Con quan tâm làm gì?" Lý Ái Đảng buồn bực nói.
Mẹ Lý nhìn dáng vẻ chẳng hiểu mô tê gì của cậu, lời nói đến miệng cũng không biết phải nói thế nào, liền nhìn Lý Bình và Lý Ái Quân, "Đúng lúc các con đã về, mẹ muốn nói chuyện rõ ràng với mấy đứa."
Lý Bình bình tĩnh đặt đồ lên bàn, rồi sau đó ngồi xuống.
Lý Quốc Lương nói, "Có chuyện gì, để các con nghỉ ngơi đã chứ."
"Lão Lý, không thể để mặc các con như thế được." Mẹ Lý nghiêm túc nói, "Vốn định nói trước khi các con đến công xưởng rồi, nếu không phải vì đám trẻ không về nhà một tháng thì đã không kéo dài đến bây giờ."
Lý Ái Đảng không kiên nhẫn nói, ''Mẹ, mẹ có gì cứ nói đi, con mua quà về cho cha mẹ, muốn cho cha mẹ xem đây."
"Chính là chuyện của Ái Hồng. Lần này các con đều đi ra ngoài, bỏ mặc con bé ở nhà một tháng."
"Tự chị ấy không đi cơ mà!" Lý Ái Đảng mất hứng nói.
"..." Mẹ Lý hơi cạn lời, sau đó lại nói, "Nhưng ít nhất mấy đứa cũng phải mời mọc một chút... Thôi, chuyện này chúng ta không nói nữa. Mẹ nghe nói, bây giờ mấy đứa Ái Đảng không nói chuyện với Ái Hồng nữa hả?"
"Làm gì có?" Lý Ái Đảng nói, "Bây giờ mỗi ngày con đều bận học tập, con làm gì có thời gian nói chuyện với chị ấy?" Bây giờ buổi sáng cậu đi học, về nhà còn phải đi theo cha và chị cả học tập, đến ngày nghỉ còn phải đi ra ngoài trải nghiệm cuộc sống, bận bịu hết sức.
Mẹ Lý nhìn Lý Ái Quân, Lý Ái Quân khẩn trương nói, "Con phải làm bài tập, giặt quần áo, con bận."
"..." Mẹ Lý nhìn Lý Bình, "Bình Bình, con là chị cả, chuyện này con nói đi."