Người đằng sau cũng thúc giục, “Đã xong chưa vậy, một đám người lớn đứng ở đó lầm bà lầm bầm. Có ăn hay không vậy?”
“Tất nhiên là ăn rồi, đồng chí Ngô Quốc Chí làm ở cửa hàng máy móc ở tỉnh thành đấy, người có tiền. Tiền lương rất cao đó!” Tô Du nhìn Ngô Quốc Chí, “Đúng không Quốc Chí?”
Ngô Quốc Chí theo bản năng muốn lắc đầu, anh ta có tiền lương, nhưng mỗi tháng đều phải giao một phần lớn cho mẹ già nuôi gia đình.
Nhưng thấy mọi người đều nhìn mình chằm chằm, mặt anh ta nóng lên, bỏng rát, căng da đầu lấy tiền và vé để lên quầy.
“Lầm bà lầm bầm.” Người phục vụ khó chịu nói thầm, sau đó đưa cho hai người một thẻ số, dựa vào thẻ số để lấy cơm.
Chờ đến lúc ngồi vào bàn, Ngô Quốc Chí mới kịp phản ứng, vừa nãy mình lại trả tiền?
“Tô Du, vừa nãy làm sao vậy, tại sao anh lại phải trả tiền?”
Ngô Quốc Chí đen mặt hỏi. Tiền tiêu vặt mỗi tháng của anh ta chỉ có ba đồng tiền, bình thường cũng chẳng nỡ tiêu xài. Lần này vậy mà lập tức bay mất một đồng. Hơn nữa còn có phiếu cơm và phiếu thịt, những cái đó đều là đồ nhét kẽ răng của anh ta.
Vẻ mặt Tô Dù đầy vô tội nói, “Là do em nghĩ rằng em hay anh trả tiền đều như nhau. Dù sao lúc trước em trả tiền anh cũng đâu nói gì. Quốc Chí, anh phân chia rõ ràng như vậy với em sao. Nhưng đến bây giờ em cũng chưa từng có ý nghĩ như vậy.”
“....Không có. Anh chỉ thắc mắc thôi, trước đây em cũng đâu cho anh trả tiền.” Ngô Quốc Chí kìm nén bực bội nói. Nếu anh ta phân chia rạch ròi như vậy, thế thì sau này cô chị cả ngốc này chẳng phải cũng phân chia rõ ràng với anh ta sao?
“Em đây là đang cho anh mặt mũi mà. Người ta nói khi đàn ông trả tiền cực kì có mặt mũi. Em cảm thấy trước kia không để cho anh có cơ hội bộc lộ. Như vậy không được. Anh xem vừa nãy anh có mặt mũi bao nhiêu.”
“...”
Mặt mũi cũng đã mất sạch rồi! Con đàn bà này quả thật quá ngu!
“Ba chén cơm trắng và canh thịt bằm đây.” Tiếng hô lên từ bên cửa sổ.
Tô Tiểu Chí ngây ngốc chảy nước miếng ăn đầu tiên.
Cơm và canh đã đặt trên bàn, Tô Du và Tô Tiểu Chí bắt đầu ăn từng miếng từng miếng.
Nhìn hai người ăn ngon lành, Ngô Quốc Chí lập tức cảm thấy trái tim anh ta đang rỉ máu.
Cái này là đang ăn tiền mồ hôi nước mắt của anh ta!
“Tại sao anh không ăn vậy, không thích ạ?” Tô Du vừa ăn vừa hỏi.
Ngô Quốc Chí cúi đầu bắt đầu ăn, vị trong miệng giống như đang nhai sáp, không cảm nhận được vị gì cả.
Sau bữa cơm, Tô Du và Tô Tiểu Chí ăn no nê. Tô Du cảm thán, đã lâu rồi không ăn ngon như vậy. Thảo nào Ngô Quốc Chí rất hay ăn chực đồ ăn của người khác. Hương vị này thật tuyệt.
Buông đũa, Tô Du xách túi chuẩn bị rời đi, “Em vẫn còn việc chưa làm xong, Quốc Chí à, anh về nhà sớm nha, chờ đến khi tụi mình có thời gian thì cùng đi xem phim.”
Ngô Quốc Chí nghiêm mặt ủ rủ nói, “Dạo này anh rất bận.”
“À, vậy thôi, công việc quan trọng hơn. Vậy em với Tiểu Chí đi đây.” Tô Du cười tủm tỉm nói. Sau đó kéo Tô Tiểu Chí đi mất.
Nhìn Tô Du cứ rời đi như vậy, cũng không đến dỗ dành anh ta, Ngô Quốc Chí lập tức tức giận vỗ bàn. Cô ta muốn lật trời rồi!
“Làm gì vậy, nơi công cộng, có ý thức nơi công cộng không vậy?”
Phục vụ ở bên trong cửa chắn hét lớn lên.
Ngô Quốc Chí: “...”
Ở ngoài, Tô Tiểu Chí hài lòng xoa xoa bụng, “Chị, chị không sợ anh Quốc Chí không vui à. Em thấy có vẻ như anh ấy tức giận rồi.”
“Không đâu, Ngô Quốc Chí không keo kiệt như vật đâu, yên tâm đi.” Tô Du tự tin nói.
Tô Tiểu Chí nhìn chị gái nhà mình như vậy, nghĩ thầm, người tinh mắt đều nhìn ra là tên Ngô Quốc Chí kia đang bực bội vì phải trả tìm cơm kìa, cũng chỉ có người chất phác như chị cậu mới tin tưởng Ngô Quốc Chí như vậy.
Nhưng cậu ta cũng không ngốc đến mức đi nói bới chị cả, dù sao cậu ta cũng ước gì chị cả và Ngô Quốc Chí tách nhau ra.
Lúc đến trường học đã sắp đến giờ, để cho Tô Tiểu Chí chờ ở cửa, Tô Du thì nhanh chóng chạy đến phòng học.
Lúc này trong lớp đã có rất nhiều người đến. Đa số đều là thiếu niên thiếu nữ, có vài người lớn tuổi hơn thì cũng chỉ tầm khoảng hai mươi. Nhìn thấy Tô Du đi vào, đa số mọi người đều nhìn về phía cô.
Tô Du xem như không thấy, mỉm cười đi vào lớp học, sau đó ngồi vào hàng đầu tiên. Bắt đầu cúi đầu đọc sách.