Cậu ta sờ lên vết sẹo trên mặt mình, rất là tự hào mím môi cười. Đây chính là huân chương quân công khi cậu ta làm quân nhân đấy.
Đến lúc đó sau khi trở về chị cả nhìn thấy rồi, chị cả nhất định sẽ tự hào. Sẽ lấy cậu làm vinh quang. Tuy rằng đối phương khiến mặt của cậu bị thương nhưng cậu cũng đã đánh gãy chân quân địch, thậm chí trong lúc quân địch rút lui, cậu đã bắt được kẻ bại tướng đã làm cậu bị thương kia làm tù binh.
Bởi vì lần này lập được công lao. Hơn nữa trước kia còn có công bắn chết quân địch. Hôm qua cậu đã chính thức trở thành tiểu đội trưởng rồi.
Cũng coi như trở thành tiểu cán bộ. Lần thăng chức này cũng khiến cậu cảm thấy quyết định nhập ngũ của mình là đúng. Đây mới là nơi thích hợp với cậu. Nếu như ở trong xưởng làm công nhân, cậu chắc chắn cả đời này mình sẽ chẳng được làm cán bộ. Thế nhưng tới quân đội thì không giống vậy, chỉ cần dũng cảm, chăm chỉ, là có thể có cơ hội thăng chức. Cậu cảm thấy mình thật sự tìm được con đường tương lai phải đi của cuộc đời rồi.
Sau khi viết thư xong, cậu nghĩ nếu để chị cả biết cậu dũng cảm như này, không sợ chết như thế, bảo vệ quốc gia, còn trở thành tiểu đội trưởng, nhất định sẽ vui mừng biết bao nhiêu.
Ai, đáng tiếc, năm nay không thể về nhà ăn tết.
Ra đi đã hơn một năm, Tô Tiểu Chí càng ngày càng nhớ nhà.
Không, chính xác mà nói thì là nhớ chị cả.
Về phần anh hai vô dụng và con út yếu đuối, cũng nhân tiện nhớ tới một phen.
Không kịp đợi phòng truyền tin bên kia gửi thư xong, vừa trở lại ký túc xá, một binh sĩ trong ban đã gọi cậu tới phòng làm việc của đại đội trưởng.
"Báo cáo."
Tô Tiểu Chí chạy tới phòng làm việc của đại đội trường thì chào một câu.
Liên trưởng Trần đứng lên, nhìn người đồng chí mới gia nhập biên phòng này. Còn trẻ như vậy, mới mười tám tuổi,chưa đủ mười chín tuổi nữa.
Ông ta nhìn Tô Tiểu Chí, bảo cậu tiến vào, "Đồng chí Tiểu Chí, vào đi."
Tô Tiểu Chí thẳng lưng đi vào, sau đó đứng nghiêm.
Liên trưởng Trần cười nói, "Được rồi, ngồi xuống ngồi xuống."
Tô Tiểu Chí lại thẳng người ngồi xuống.
Liên trưởng Trần rót cho cậu cốc nước, Tô Tiểu Chí vội vàng nói, "Đại đội trưởng, không cần không cần, sao có thể rót nước cho tôi được chứ."
"Không có việc gì, mọi người cũng là chiến sĩ ra sức vì đất nước. Rót cốc nước là điều nên làm mà." Liên trưởng Trần vừa nói vừa đưa cốc nước cho cậu.
Tô Tiểu Chí nhanh chóng nhận lấy, "Cảm ơn đại đội trưởng!"
Liên trưởng Trần nói, "Đồng chí Tô Tiểu Chí, biểu hiện gần đây của cậu rất tốt, năng lực thích ứng cũng rất mạnh. Bây giờ, sau khi chúng tôi và trại trưởng thương lượng, chuẩn bị sắp xếp cho các cậu một nhiệm vụ gian khổ."
Tô Tiểu Chí vừa nghe thấy là nhiệm vụ gian khổ, đôi mắt lập tức phát sáng, "Đại đội trưởng, tôi đồng ý tiếp nhận nhiệm vụ."
"Cậu cũng không hỏi xem là nhiệm vụ gì à?" Liên trưởng Trần nói.
"Mặc kệ là gì nhiệm vụ, chỉ cần có thể đánh kẻ địch, có thể bảo vệ quốc gia thì tôi đều đồng ý làm!" Câu này của Tô Tiểu Chí vang dội có lực.
Liên trưởng Trần ngẩn người. Tuy rằng sau khi quyết định nhiệm vụ, quân nhân chỉ có thể phục tùng, bọn họ không có khả năng từ chối. Thế nhưng nghe thấy Tô Tiểu Chí tích cực chủ động nói như vậy, trong lòng vẫn rất tán thưởng.
"Đồng chí Tô Tiểu Chí, bởi vì đội của các cậu là đội phát sinh xung đột với địch rất nhiều, nhưng lại thu được rất nhiều thắng lợi, cho nên chúng tôi quyết định điều động đội của các cậu tới tiền tuyến xây dựng cứ điểm, đương nhiên, không chỉ có mỗi đội của các cậu, những đội khác cũng sẽ có nhiệm vụ như vậy. Thế nhưng tôi phải nói cho cậu biết là, nhiệm vụ này sẽ rất nguy hiểm. Kẻ địch đã chiếm cứ điểm của chúng ta, nếu như biết chúng ta ở xây dựng cứ điểm ở vùng phụ cận, xung đột sẽ càng nhiều. Xung đột, có nghĩa là có thể tử vong."
Tô Tiểu Chí ở phía trước nghe tới mức nhiệt huyết sôi trào, đợi tới lúc nghe được câu nói cuối cùng, bất thình lình sợ run cả người, "Đại, Đại đội trưởng, ngài đừng nói như vậy, không may mắn đâu."
Liên trưởng Trần: ". . ." Ông ta tức giận vỗ bàn, "Nghe trọng điểm, đồng chí Tô Tiểu Chí, hiểu rõ ý của câu tôi vừa nói không?"
"Hiểu rõ hiểu rõ, chính là đi tới tiền tuyến xây dựng cứ điểm, không để kẻ địch có cơ hội tiến vào nữa. Sau đó sẽ phát sinh xung đột với kẻ địch. Về phần có chết hay không, Đại đội trưởng, chúng ta đừng nói nữa. Phải chết thì chắc chắn là kẻ địch chết."
Liên trưởng Trần tức đến bật cười, đây đúng là con nghé mới sanh không sợ cọp.
"Đồng chí Tô Tiểu Chí, đây không phải là đi chơi, nhất định phải hết sức chú trọng."
Tô Tiểu Chí nói, "Đại đội trưởng, ngài yên tâm đi. Mỗi lần làm nhiệm vụ tôi đều rất chú trọng. Tôi phải tranh thủ đánh được nhiều kẻ địch, bảo vệ quốc gia, vang danh đất nước!"
Cậu đã đồng ý với chị cả, phải làm một quân nhân ưu tú. Đối với kẻ địch cậu phải giống như mưa rền gió dữ.