Giáo sư Triệu mỉm cười: “Xem ra em không định dành thời gian cho việc học thuật nữa. Thực ra với sự kiên trì học hỏi của em, tôi rất coi trọng. Thật đáng tiếc.”
“Không tiếc, không tiếc ạ, em muốn đi phục vụ cho nhân dân sớm một chút. Sau này giáo sư Triệu với các thầy cô về hưu rồi, có thể đến xem thành quả lao động của em. Phải rồi giáo sư, sau này về hưu cô có dự định gì không?”
Giáo sư Triệu cảm khái nói: “Về hưu rồi vẫn sẽ tiếp tục nghiên cứu văn học.”
Tô Du cười nói: “Tốt nhất là tìm một nơi non xanh nước biếc rồi đọc sách, viết văn. Trồng thêm một ít rau quả và trái cây.”
Giáo sư Triệu nghe xong cũng hướng về đó.
Tô Du mỉm cười. Để biến những điều này thành hiện thực, cô nhất định phải cố gắng nỗ lực nhiều hơn.
Sau khi tan học, Tô Du gọi điện báo cho đồng chí Tống Đông Chinh kết quả thi của mình.
Ở đầu bên kia điện thoại, đồng chí Tống Đông Chinh nghe xong tràn đầy vui mừng. “Ngày 1 tháng 5 anh về một chuyến.”
“Về đây làm gì?”
Tống Đông Chinh nói: “Ngày 1 tháng 5 chúng ta đi đăng ký kết hôn, sau đó cầm giấy hôn thú đi mua đồ dùng kết hôn. Đợi em tốt nghiệp rồi, chúng ta sẽ mời hai bàn.”
Về thời gian anh đã lên kế hoạch từ sớm rồi.
Tô Du cười rồi cúp điện thoại.
Nghe thấy đầu bên kia truyền đến âm thanh cúp máy, Tống Đông Chinh: “.....”
Sau khi cúp điện thoại, Tô Du lại đến phòng liên lạc hỏi xem có thư gửi cho mình không.
Nhận được đáp án phủ định, trong lòng Tô Du bỗng có dự cảm không tốt.
Cô đã nhận được tiền trợ cấp tháng này của Tiểu Chí, nhưng cũng cách lần cô gửi thư trước hơn một tháng rồi. Theo lý mà nói, Tô Tiểu Chí đáng ra phải viết thư về rồi, sao đến bây giờ vẫn chưa thấy hồi âm?
Trở về phòng đơn ký túc xá, Tô Du lại bắt đầu cầm bút lên viết thư cho Tô Tiểu Chí.
“Tiểu Chí…”
Thấy thư như gặp mặt!
Vẫn luôn không nhận được thư của em, mọi người trong nhà đều rất lo lắng cho em. Đương nhiên chị cũng lo cho em nhất. Cho nên khi nhận được lá thư này thì hãy nhanh chóng hồi âm. Ngoài ra, qua hai tháng nữa là chị kết hôn rồi. Chị biết có thể em sẽ không về được nên hy vọng em có thể gửi thư về chúc phúc cho chị. Chị mong là có thể nhận được lời chúc phúc của em...”
Tô Du cứ lặp đi lặp lại chính là muốn Tô Tiểu Chí cho dù thế nào cũng phải viết thư gửi về.
Nếu đã viết như vậy mà vẫn không có thư gửi về, Tô Du cảm giác có khả năng đã xảy ra chuyện không hay rồi.
...
Trong bệnh xá của căn cứ tiền tuyến ở quân khu Tây Nam, Tô Tiểu Chí đang quấn băng quanh đầu. Sau khi quấn băng xong, cậu vác súng lên, tiếp tục đến trạm gác quan sát tình hình kẻ địch.
Đây đã là lần thứ hai địch tấn công mà cậu gặp phải.
Mẹ nó, lũ khỉ đen này thật sự quá kiêu ngạo. Đánh chạy một lần lại đến một lần. Cứ điểm vừa lập xong thì lại mất một cái, lần này nếu lại mất thêm, cậu cảm giác mình không còn mặt mũi gặp người khác nữa.
“Đội trưởng đội trưởng, kẻ địch cách chúng ta không còn xa nữa, xem ra là lại muốn đến gây chuyện rồi. Chúng ta phải làm sao đây?”
Một cậu lính trẻ tuổi chạy về phía Tô Tiểu Chí. Cậu ta cũng trạc tuổi với Tô Tiểu Chí, nhưng nhập ngũ muộn hơn Tô Tiểu Chí một chút, cũng là từ quân khu Tây Nam được phân trực tiếp đến đây.
Tô Tiểu Chí sờ lên băng gạc trên đầu quả dưa của mình, sau ót vẫn còn hơi đau nhức. “Hoảng cái gì? Không phải là đánh nhau thôi sao, ai sợ ai chứ. Thông báo cho những người khác, cầm theo vũ khí của chính mình, đến một người thì chúng ta giết một người. Phải rồi, nói người bắn ná cao su tự yểm hộ cho mình thật tốt. Kẻ địch mà tiến lên một bước thì trực tiếp bắn ná, nhắm vào mắt mà bắn. Các anh em khác, chỉ cần bên kia nổ súng thì chúng ta lập tức lên, đừng qua loa.”
“Được, đội trưởng, vẫn là anh có cách. Không cho chúng ta nổ súng trước thì chúng ta bắn ná cao su.” Mặt cậu lính trẻ tuổi đầy vẻ tôn kính.
Tô Tiểu Chí đắc ý vuốt mũi: “Chứ sao, năm đó tôi bắn ná cao su nhưng là loại lợi hại nhất ấy!” Tiếc là sau đó bị chị dẫn đi làm công nhân trong nhà máy, không có cơ hội được động vào thứ này nữa.
Nhưng vẫn nên nghe lời chị thì tốt hơn, ná cao su giờ đã biến thành súng. Lúc trước bắn chim, bây giờ bắn kẻ địch. Thật đúng là điểu thương hoán pháo(1).
(1)Chỉ sự thay đổi theo chiều hướng tốt nhanh một cách thần kỳ (từ ná bắn chim đổi thành súng pháo)
Đúng rồi, lâu rồi không viết thư cho chị cả, cũng không biết chị có gửi thư cho mình không.
Đợi tiếp viện lần này đến, phải nhờ người xem xem có mang thư qua đây không.