Dường như nhân tài trong toán quân đội của mấy người Lý Bình đã đến phía Tây Nam rồi, tiền tuyến đã bắt đầu chiến đấu.
Tuy Lý Bình đã trải qua huấn luyện, nhưng vẫn không phải là quân nhân chuyên trách, mà là sinh viên binh. Hơn nữa còn là nữ binh cho nên không được sắp xếp ra tiền tuyến mà ở trong bộ đội hậu cần.
Nghe âm thanh ngoài tiền tuyến truyền đến, cùng với những thương binh liên tục được đưa về, những sinh viên binh ai nấy cũng bị dọa cho mặt mày tái mét.
Hiển nhiên, chiến trường còn tàn khốc hơn bọn họ nghĩ nhiều.
Ở phía tiền tuyến, Tô Tiểu Chí đã sớm được lên chiến trường rồi, cậu vẫn luôn cho rằng sau khi trở về quân thì sẽ ở lại canh giữ cứ điểm như trước, kết quả, mới lên chiến trường được mấy ngày, đối phương càng hống hách hơn trước đây.
Đây không phải là xung đột quy mô nhỏ, mà là chiến đấu thật sự rồi.
Khởi đầu Tô Tiểu Chí vừa phẫn nộ lại có chút hưng phấn, có thể đánh nhau một trận với kẻ địch, đánh thật sảng khoái, đây chính là niềm vinh dự của một quân nhân như cậu và cũng là cơ hội. Thế nhưng sau khi chiến tranh bắt đầu, bên cạnh cậu thương vong càng lúc càng nhiều. Rất nhiều chiến hữu bên cạnh cậu đã ngã xuống, ngã xuống ngay bên cạnh. Cậu hối hận rồi, cậu không thích đánh nhau nữa, không thích làm cán bộ, cũng không muốn thăng chức. Nếu cơ hội là do sự hi sinh của nhiều người mà đổi lấy thì cậu chỉ muốn mãi mãi làm một tiểu binh, mỗi ngày ngoan ngoãn tập luyện trên sân huấn luyện.
Tô Tiểu Chí lau đi nước mắt, tiếp tục nghe sự chỉ huy tiến hành chiến đấu tự vệ.
Tiền tuyến càng diễn ra ác liệt, công việc vận chuyển hàng hóa càng khó khăn.
Bởi vì chứng say núi, còn do địa hình, rất nhiều vật liệu đều phải vận chuyển bằng sức người hoặc bằng xe đẩy.
Lý Bình cùng với một nhóm đồng chí nam tiến hành vật chuyển vật tư lên tiền tuyến một cách khó khăn, đây cũng là yêu cầu của bản thân cô, là người từng được huấn luyện, cô càng sẵn lòng làm nhiều chuyện hơn cho tiền tuyến.
Khi bộ đội vận chuyển đến tiền tuyến, phía trước vẫn đang chiến đấu.
Mọi người bất chấp lửa đạn, vận chuyển đồ đạc đến các doanh địa ở tiền tuyến.
“Doanh trưởng, có đồ ăn rồi, mau ăn chút gì đi.”
Một tiểu binh tìm đến trước mặt doanh trưởng của mình, nhìn thấy doanh trưởng trên mặt đều là bùn đất, môi khô khốc, nước mắt bất chợt rơi xuống.
Ở chỗ bọn họ đánh nhau khá là kịch liệt, doanh trưởng vẫn chưa được nghỉ ngơi. Trước đây đồ ăn không đủ, còn phải nhường cho những người bị thương khác ăn.
Giang Hồ vẫy tay: “Đợi lát nữa ăn, đánh xong đợt này rồi nói. Bên đó cũng nên ăn cơm đi.”
Tiểu binh vội vàng nhét miếng bánh lớn vào trong áo mình, cũng bắt đầu vác súng lên chiến đấu.
Lại đánh thêm nửa tiếng nửa, đối phương mới chịu ngưng. Nhân tài bên phía Giang Hồ mới thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu thay phiên đổi ca, một đám người đứng canh chừng, những người mệt mỏi và bị thương thì xuống lấy đồ ăn, bôi thuốc.
Giang Hồ mới trở về doanh địa ở hậu phương, cầm lấy cái bánh lớn gặm một miếng, nhai thật kỹ. Sau đó đưa mắt nhìn những chiến sĩ xung quanh, quan sát tình trạng của họ, nghĩ đến sắp xếp hồi chiều. Quét mắt một vòng, tầm nhìn của anh ta bỗng dưng ngưng lại, nhìn thấy một người quen. Là quân nhân, hơn nữa còn là người từng được huấn luyện, trí nhớ của anh ta rất tốt, cơ bản người từng nhìn qua một lần thì có thể nhớ được. “Cô là…. Bạn của chị dâu?”
Lý Bình đang phân phát lương thực cho mọi người, nghe thấy giọng nói này thì đưa mắt nhìn sang, sau đó thấy một gương mặt dơ bẩn đang ở ngay trước mặt mình, hoàn toàn không nhìn thấy rõ ngũ quan: “Anh là…”
Giang Hồ mỉm cười nói: “Tôi là anh em tốt của anh Đông Tử, ngày anh ấy kết hôn, tôi đến đón dâu.”
Lúc này Lý Bình mới nhớ ra, quả thật có người như thế, cô nhìn kỹ lại, thấy có hơi giống. Ngại ngùng nói: “Xin lỗi, vừa nãy tôi không nhận ra.” Cô chỉ tay lên mặt.
Thấy động tác này của Lý Bình, Giang Hồ mới phản ứng lại, sau đó tìm một cái khăn ướt lau bụi đất trên mặt, lộ ra gương mặt trai trẻ: “Mấy ngày không rửa mặt rồi.”
Anh ta có chút ngại ngùng.
Lý Bình ngược lại không cảm thấy mắc cười, mà còn bội phục nói: “Các anh đều là anh hùng.”
Giang Hồ lau mặt rồi lau tay: “Đều là chuyện mà quân nhân chúng tôi nên làm. Còn cô, sao lại tới đây.” Không dễ gì trên chiến trường mới gặp được người quen đến từ nơi xa, anh ta còn muốn nói chuyện thêm một chút, giảm bớt áp lực.
“Tôi tới đây với tư cách là học sinh binh. Trước đây cũng từng được huấn luyện trong quân khu, tôi biết bắn súng, thể lực cũng không tệ. Anh, anh là trưởng quan sao, có thể cho tôi ở lại đây cùng các anh đánh địch được không?”
Giang Hồ mở to mắt nhìn cô, sau đó lắc đầu: “Chuyện này không được, cô là đồng chí nữ.”
Lý Bình đột nhiên cáu lên: “Đồng chí nữ thì sao, không thể đánh giặc được à, trước đây có nhiều nữ chiến sĩ cách mạng lắm mà.”