Giang Hồ bước tới gần, mặt đầy bụi bặm, kính lễ với băng ca đó, sau đó nói với các chiến sĩ: “Nhanh chóng nghỉ ngơi, đợi lát nữa còn phải tiếp tục chiến đấu.”
Các binh sĩ lau nước mắt, nhìn băng ca bị đưa đi, còn có người chạy ra ngoài.
Giang Hồ vẫn bình tĩnh ăn lương khô, một món ăn khô khan, anh ta chưa nhai được mấy cái thì đã nuốt thẳng xuống. Giống như không có một chút cảm giác. Ăn xong cả nước cũng không uống liền đi ra ngoài.
Lý Bình nhìn anh ta loạng choạng một hồi thì cầm bình nước đi theo.
Trong một chiến hào bỏ phế bên ngoài lều doanh, Giang Hồ đang ôm đầu gối, lắc lư cánh tay.
Lý Bình do dự một hồi, mới từ từ đi tới, đặt bình nước bên cạnh anh ta: “Uống chút nước đi.”
Giang Hồ cứng đơ một hồi, sau đó dùng ống tay áo lau nước mắt, đôi mắt đỏ ngầu cầm lấy bình nước lên uống. Kết quả uống rồi lại uống, nước mắt cũng theo đó mà tiếp tục chảy xuống.
Anh ta đặt bình nước xuống, như đang lẩm bẩm một mình: “Chúng tôi sắp thắng rồi, thật đấy. Kẻ địch không mạnh đến thế, chúng tôi đã đánh lại rồi, sắp thắng rồi.”
Nói xong, anh ta nhìn sang Lý Bình: “Sắp kết thúc rồi, vừa rồi trước khi trận chiến hôm nay bắt đầu, người lính đó còn nói với tôi, đợi anh ta đánh xong thì sẽ trở về cưới vợ. Anh ta đã hẹn với một cô gái, người ta cũng đã đồng ý đợi anh ta trở về.”
Lý Bình cảm thấy mình cũng cảm động lây với tâm trạng của Giang Hồ lúc này. Bọn họ lại bất lực trước việc hàng ngày đều có gương mặt quen thuộc bên cạnh mình biến mất.
Một giây trước còn đang nói cười, nhưng có lẽ một giây sau đã là vĩnh biệt.
Cũng giống như bây giờ cô và Giang Hồ đang nói chuyện, có lẽ đợi lát nữa...
Lý Bình phiền não vì mình không biết cách an ủi người khác, chỉ có thể yên lặng nghe Giang Hồ kể một mạch, kể về chuyện những người thân, bạn bè đã bị chiến tranh mang đi của anh ta.
Sau khi kể đứt quãng một ít chuyện, Giang Hồ nuốt ực một hớp nước, "Tôi không thể để lính của tôi nhìn thấy dáng vẻ yếu đuối của tôi được, như thế sẽ làm ảnh hưởng đến lòng tin của người khác. Tôi phải nói với bọn họ, chúng ta nhất định sẽ chiến thắng. Ý chí quân nhân chúng ta làm từ sắt thép, bất kể thứ gì cũng không thể phá hủy chúng ta."
Nghe thấy Giang Hồ nói những lời này, Lý Bình nhớ tới dáng vẻ vừa rồi của Giang Hồ, cô cảm thấy mình càng hiểu sâu hơn về quân nhân.
Quân nhân không phải là sắt thép, bọn họ chỉ giấu một mặt yếu ớt của mình đi, âm thầm liếm láp vết thương của mình ở một nơi không ai biết.
"Doanh trưởng Giang, trước khi lên chiến trường, anh đã nghĩ tới chuyện mình sẽ hy sinh chưa?"
Giang Hồ nhìn cô, rồi sau đó gật gật đầu.
Lý Bình nói, "Tôi cũng từng nghĩ đến. Sau khi đến trạm trung chuyển, nhìn thấy những chiếc quan tài này, tôi tưởng tượng cảnh mình hy sinh rồi nằm bên trong sẽ như thế nào, tôi cảm thấy hơi sợ hãi. Nhưng tiến lên chiến trường, chứng kiến các đồng chí thời điểm chiến đấu trong lửa đạn, tôi chợt cảm thấy chuyện đó cũng chẳng đáng sợ nữa. Nếu thật sự có ngày nào đó tôi hy sinh trên chiến trường, tôi nghĩ chắc giây phút đó tôi sẽ cảm thấy không oán không hối hận. Bởi vì tôi có niềm tin chiến đấu. Tâm nguyện duy nhất của tôi chính là nếu tôi thật sự hy sinh thì hi vọng những người quan tâm tôi sẽ không thấy khổ sở vì tôi. Bởi vì tôi hy sinh là để bọn họ có thể sống tốt hơn."
Giang Hồ lẳng lặng nhìn cô.
Lý Bình cũng nhìn anh ta, nói, "Doanh trưởng Giang, đối với các đồng chí đã hy sinh mà nói thì kết thúc chiến tranh là báo đáp tốt nhất với họ rồi. Đương nhiên, nếu anh thật sự cảm thấy khổ sở thì cũng đừng khóc một mình, tìm một người quen ở cùng anh ấy. Trước mặt kẻ thù, quân nhân là sắt thép, nhưng trước mắt đồng chí thì vẫn có thể hơi yếu đuối một chút. Khóc xong rồi, chúng ta còn phải tiếp tục chiến đấu. Chiến đấu vì các đồng chí đã hi sinh, cũng vì không muốn tiếp tục có thêm người hi sinh nữa."
Giang Hồ im lặng một lúc lâu rồi mới nói, "Cảm ơn cô."
''Nếu anh muốn cảm ơn tôi thì có thể cho tôi lên tiền tuyến đánh kẻ thù không?" Lý Bình cố ý nói.
"Chắc không tới lượt cô đâu." Giang Hồ kiên định nói, "Chúng tôi vẫn có thể tiếp tục chiến đấu."
Sau khi trận chiến phản kích bắt đầu, tình hình chiến tranh càng ngày càng tốt. Kẻ địch lui dần về sau, rất nhanh phe ta sẽ giành được thắng lợi toàn diện. Hỏa lực của kẻ địch cũng càng ngày càng yếu. Số lượng người hy sinh và bị thương mỗi ngày cũng càng ngày càng ít.
Vì tiền tuyến ở xa nên Lý Bình cũng nhờ đó mà may mắn được đi "xuất ngoại". Đương nhiên, hoàn cảnh cũng theo đó mà càng ngày càng gian khổ. Trở ngại về vận chuyển khiến cho vật tư bị thiếu thốn, ban hậu cần cũng có vẻ rất đỗi trầy trật. Đặc biệt là thời tiết cũng càng lạnh hơn, thậm chí đã bắt đầu có tuyết rơi.