Đến cuối năm, lãnh đạo bên trên liền tiến hành khen ngợi các tỉnh. Bởi vì bên này có bí thư Lương và bí thư Khâu làm tốt công tác sửa đường, vật tư cũng đóng góp nhiều nhất, vậy nên trong tỉnh cũng được tuyên dương kha khá.
Tuy tuyên dương không xem như xuất sắc nhưng có thể bộc lộ hết tài năng trong vô số tỉnh cũng là chuyện rất vinh dự.
Mà trong chuyện sửa đường này, thành phố Giang Đông cũng ra sức nhiều nhất, vậy nên bí thư Khâu cũng được trong tỉnh tuyên dương, Tô Du cũng được rạng rỡ theo. Lúc đi lên tỉnh họp cùng bí thư Khâu, cô đều rất có thể diện. Tiếng tăm thư ký Tô cũng được truyền khắp trong giới thư ký.
Trong số các thư ký này, thư ký Trình bên cạnh bí thư Lương là người biết rõ ràng nhất. Một nguyên nhân lớn khiến chuyện sửa đường được thi hành là nhờ thư ký Tô đưa ra ý kiến, đây là lời anh ta nghe bí thư Lương nhắc tới.
Vậy nên bây giờ, trong mắt anh ta, Tô Du không chỉ là một người có quan hệ rộng mà còn là một cấp dưới đáng tin cậy, có năng lực, được lãnh đạo thưởng thức.
Người như vậy đáng để anh ta càng coi trọng hơn.
Lúc bí thư Khâu vào tỉnh báo cáo công việc với bí thư Lương, Tô Du cũng được thư ký Trình tiếp đãi.
Là thư ký to trong tỉnh, bình thường đều là người khác nhiệt tình tiếp đón thư ký Trình mà anh ta còn chẳng thèm liếc nhìn một cái. Lần này anh ta có thể chủ động bưng trà đổ nước cho Tô Du, suýt chút nữa làm đui mù mắt người khác.
Tô Du khoa trương tiếp nhận chén trà trong tay anh ta, "Thư ký Trình, thế này thì ngại quá. Sao có thể để anh rót nước được, để tự tôi rót, tự tôi rót."
"Không sao, các đồng chí thành phố các cô cũng vất vả rồi, đến bên này dù thế nào cũng phải uống được một ngụm trà nóng chứ. Đúng rồi, đồng chí Tô Du, bây giờ tiền tuyến đã hết việc rồi, bạn của cô đã quay về chưa?"
"Trở về rồi ạ, đồng chí chủ tịch nói không sai, tất cả kẻ địch đều là hổ giấy."
Thư ký Trình cười nói, "Vậy là tốt rồi. Đúng rồi, trước khi đến năm mới, chúng tôi làm một bữa cơm tất niên, mấy đồng chí quen biết nhau cùng tới tụ họp, cô có muốn đi chung cho vui không."
Không nhất thiết phải đi chung cho vui, nhưng việc làm quen với người khác là rất cần thiết. Tô Du cười nói, "Mong còn chẳng được. Những đồng chí mà thư ký Trình quen biết, chắc chắn đều là những đồng chí cùng chung chí hướng với chúng ta rồi."
"Ha ha ha, đúng thật là như thế, đều là những người có tiếng nói cả."
Trên đường trở về, Tô Du liền báo cáo với bí thư Khâu về lời mời của thư ký Trình.
Dù sao chuyện âm thầm tiếp xúc với đồng chí trong tỉnh này vẫn cần phải chú ý đôi chút.
Bí thư Khâu nghe thấy là thư ký Trình mời liền nhìn Tô Du, nói, "Tiểu Tô, nhân duyên của cô khá là tốt đấy chứ."
Tô Du cười nói, "Mọi người nể mặt ngài cả đấy ạ. Tôi đây đều nhờ thơm lây thôi."
"Đi đi, âm thầm tụ họp ăn một bữa với các đồng chí không có vấn đề gì. Lúc nói chuyện cô chú ý một chút là được."
Tô Du nói, "Vâng, tôi chỉ đi ăn chực một bữa thôi."
Bí thư Khâu nở nụ cười, "Nghe cô nói thế này, xem ra Tiểu Tống bạc đãi cô rồi ha."
Tô Du cũng cười, "Ngài không nói thì thôi, nghĩ kĩ lại thì đúng thế thật. Trước khi yêu nhau, một tuần còn đi tiệm cơm một lần, sau khi kết hôn thì đã hơn nửa năm rồi không đi. Đợi anh ấy về, tôi phải nhắc anh ấy một chút mới được."
Ở huyện Kim Hà, Tống Đông Chinh đang chọn dê béo heo mập trong trại chăn nuôi. Đây là nhóm heo và dê đầu tiên xuất chuồng, vì thế Tống Đông Chinh vẫn rất chú trọng.
Anh chuẩn bị cho đội sản xuất của trại chăn nuôi thêm ít thịt, xem như động viên bọn họ, làm cho bọn họ biết công việc chăn nuôi trên núi này có lợi. Rồi sau đó lại chọn một ít để khao các cán bộ trong huyện một chút, để bọn họ cũng nếm được mấy thìa mật ngọt, rồi sang năm sẽ phải tăng cường hỗ trợ công việc chăn nuôi. Mà thịt này cũng không thể lấy mà không trả tiền, có thể không dùng phiếu thịt, nhưng nhất định phải trả tiền. Trại chăn nuôi cũng cần tiêu tiền, sao có thể tiêu tiền của Nhà nước để ăn vụng thịt chứ.
Quan trọng hơn cả chính là nếu như thế, anh có thể danh chính ngôn thuận mua nhiều thịt hơn về nhà. Lấy thịt không trả tiền thì khó, nhưng tự tiêu tiền mua thì dễ rồi. Đến lúc đó, mua nhiều chút về, để người trong nhà có thể một bữa thịt heo đón năm mới. Ngoài ra, nhà mẹ đẻ Tô Du cũng phải chia một chút, anh ăn ít hai miếng cũng chẳng sao cả. Lần này đã bận việc lâu như thế, ngay cả cha mẹ rồi vợ cũng chưa chăm sóc được, dù thế nào cũng phải cầm ít thịt về để đền bù đôi chút cho cả nhà.
Ừm, đợi lát nữa còn phải gọi điện thoại cho vợ mình trưng cầu ý kiến một chút. Dù sao cũng phải tiêu tiền, đã nói trước sẽ để đồng chí Tô Du quản lý tiền nong, anh không thể tiêu tiền lung tung được.
Nhìn heo và dê đang chạy, Tống Đông Chinh cười tủm tỉm, ánh mắt sáng rực nhìn đám heo và dê bắt đầu hú hét.
"Lão Châu, chọn ngày lành rồi khởi công thôi. Trước Tết phải chai thịt tới đúng chỗ." Thằng nhóc Giang Hồ kia nói đến Tết có thể sẽ đến đây một chuyến, đến lúc đó khao anh ta một bữa ăn ngon. Chiến tranh kết thúc, cuộc sống của nhân dân cũng phải tốt đẹp hơn.