Mẹ Lý thở dài nói, "Bây giờ Bình Bình có người yêu rồi, tính tình cũng phải sửa lại. Ông nói xem nó đối xử với người mẹ ruột như tôi đây thế nào thì cũng chẳng sao cả, nhưng nếu tới nhà chồng rồi mà còn như vậy thì sau này làm sao có thể khiến người khác yêu thích?"
"Bình Bình có chỗ nào không tốt đâu?" Lý Quốc Lương hiếu kỳ nói. Ông ta cảm thấy bây giờ con gái rất tốt, rất ưu tú: "Trong đại viện này chẳng có người nào nói nó không tốt cả. Bà cũng đừng quan tâm nữa. Ngược lại là Ái Hồng, tính tình phải được dạy dỗ lại. Không biết nói chuyện, nói lung tung ngay trước mặt người khác. Phải để nó học hỏi tính cách trầm ổn của Bình Bình thôi."
Mẹ Lý: ". . ."
Trên con đường phía ngoài quân khu, Giang Hồ và Lý Bình đi cách nhau một nắm tay, có lúc lại gần sẽ căng thẳng cách nhau xa hơn một khoảng.
Phía sau hai người phía, Lý Ái Đảng và Lý Ái Quân len lén đi theo.
"Chị xem, tay cũng chạm vào nhau rồi." Lý Ái Đảng nhỏ giọng kích động nói.
Lý Ái Quân nói, "Chị cả cũng không chê, em quản được chắc?"
Lý Ái Đảng: ". . ."
Giang Hồ sớm đã phát hiện có người theo dõi, nhưng mà anh ta lại làm như không biết. Dù sao sau này cũng thành cậu em vợ và cô em vợ. Không có vấn đề gì cả.
Thế là yên tâm nói chuyện với Lý Bình.
Lý Bình quay sang cười nói với anh ta, "Hôm nay em rất vui vẻ." Có một người quang minh chính đại bảo vệ cô, vì cô mà nghĩ cách lấy lòng cha cô. Còn hứa hẹn sẽ đối xử tốt với cô.
Đây là chuyện mà trước đây cô chưa từng nghĩ tới.
"Anh cũng rất vui vẻ." Giang Hồ ngượng ngùng cười nói, chuyện được quyết định rồi, anh ta cảm thấy tảng đá trong ngực mình đã được buông xuống. Trước đây thời gian quyết định tiến tới cùng Lý Bình là rất ngắn, anh ta vẫn lo lắng Lý Bình không xem là thật, sau khi thời gian lâu rồi, có khả năng Lý Bình sẽ bị người ta đoạt mất. Trong lòng anh ta cũng lo được lo mất.
"Giang Hồ." Lý Bình đột nhiên đứng lại, nhìn anh ta, "Em vẫn luôn có nghi vấn, anh có thể nói cho em biết không?"
Giang Hồ cười nói, "Em nói đi."
"Sao anh lại. . . Yêu đương với em. Em không dịu dàng như nước giống như các nữ đồng chí khác, cũng không xinh đẹp dễ thương như người ta. Tướng mạo cũng không tính là rất xinh đẹp. Em vẫn không biết, tại sao lại là em."
Mặc dù bây giờ cô đã có chút tự tin, nhưng chuyện đó chỉ giới hạn trong thời gian học tập và làm việc thôi. Cô thật sự không hiểu được tại sao một nam đồng chí ưu tú như vậy lại xem trọng một người vô vị cứng nhắc như cô chứ.
Giang Hồ kinh ngạc nói, "Sao em lại nghĩ như vậy? Không ai quy định nữ đồng chí nhất định phải dịu dàng như nước hoặc là xinh đẹp dễ thương cả. Cũng không ai quy định nữ đồng chí nhất định tướng mạo phải xuất chúng. Anh, anh thích em chỉ vì người đó là em thôi, không có lý do gì khác. Cha mẹ ruột của anh cũng quen biết nhau trong lúc cách mạng, bởi vì bọn họ có tín ngưỡng giống nhau nên mới ở cùng một chỗ, cùng sống cùng chết. Cha mẹ nuôi của anh cũng bởi vì có hợp nhau nên mới kết nghĩa vợ chồng. Từ nhỏ anh đã nghĩ, anh mong muốn sau này sẽ tìm được một người có chung tín ngưỡng với mình, người có chung chí hướng để làm bạn đồng hành cách mạng với anh. Lý Bình, anh tin tưởng, chúng ta có linh hồn giống nhau. Em hiểu anh, anh cũng hiểu em. Em kiên cường, không sợ sống chết, thiện lương, có tài hoa, có chí hướng rất to lớn. . . Em rất ưu tú! Ngược lại là anh, anh còn lo lắng em sẽ chướng mắt anh. . .Sao em lại khóc?"
Anh ta vừa dứt lời, nước mắt của Lý Bình đã rơi xuống.
"Anh nói sai cái gì rồi sao?" Giang Hồ sốt ruột nói.
Lý Bình lắc đầu, "Là bởi vì em vui vẻ." Bản thân cô cũng không biết, thì ra mình lại tốt như vậy.
Giang Hồ: ". . .Vậy, vậy cũng đừng khóc chứ, không tốt cho mắt đâu." Anh ta giơ tay lau nước mắt cho Lý Bình, bắt đầu còn có chút ngại ngùng, nhưng mà Lý Bình không cự tuyệt, lá gan của anh ta càng lớn hơn. Giơ tay xoa xoa khóe mắt cô. Cảm thấy đầu ngón tay nóng lên, "Đừng khóc, mẹ nuôi anh nói, người đàn ông khiến người phụ nữ rơi lệ thì đều không phải là người đàn ông tốt."
"Ừ." Lý Bình gật đầu, mím môi cười. Sau đó giơ tay nắm lấy tay của Giang Hồ, "Đi thôi."
Bị nữ đồng chí nắm tay, Giang Hồ kích động tim đập rộn lên, sau đó cũng nắm lấy bàn tay của Lý Bình, hai người ngượng ngùng tiếp tục đi trên đường.
Đằng sau cái cây nhỏ ở sau lưng, Lý Ái Đảng và Lý Ái Quân không đi theo nữa. Lý Ái Đảng nói, "Chị cả lại vừa khóc vừa cười, rốt cuộc là ý gì vậy?"
Lý Ái Quân liếc mắt, "Tay cũng nắm rồi, còn có ý gì nữa, nhanh đi về thôi, lạnh chết chị rồi."
Cô bé cảm thấy mình ngốc rồi nên mới đi theo Ái Đảng làm chuyện vô nghĩa thế này, nhìn lén chị cả và người yêu.
Tô Du và Tống Đông Chinh rời khỏi nhà họ Tô và về nhà học Tống vào chiều ngày thứ ba.
Trên đường đi, Tống Đông Chinh cười toét miệng như mèo bắt trộm cá.
Suy nghĩ lâu như vậy, cuối cùng cũng được như ý nguyện.