Buổi tối sau khi về nhà, Tống Đông Chinh và Tô Du nằm trên giường cùng phân tích tình hình trong thành phố, nhớ lại những việc đã làm trong mấy năm qua, và cả những thành tựu đã đạt được, cảm thấy những cay đắng khổ cực trước kia rất đáng giá.
Cuối năm, lệnh điều đi đã được truyền xuống.
Thành phố trải qua một đợt biến động, cũng không phải thay đổi gì lớn, ngoại trừ đi mất một bí thư, lại đến thêm một phó thị trưởng thì cũng không thay đổi gì nhiều.
Vì lệnh điều động của Tô Du vẫn chưa đến tỉnh nên ngược lại cô rất nhàn rỗi, cô cũng không gấp, Phó tỉnh trưởng Khâu đã nói rõ với cô rồi, hiện tại cô chỉ cần yên tâm ngồi đợi là dược.
Vào Tết dương lịch, Tô Du nhận được thư Tô Tiểu Chí gửi đến, nói đến Tết cậu sẽ về nhà ăn Tết. Sẵn tiện sẽ dẫn theo người yêu về nhà ra mắt cô.
....................
Bên phía quân khu Tây Nam, Tô Tiểu Chí vừa uống sữa bò vừa học bài.
Bây giờ biên giới đã hòa bình, đại đội trưởng nói quan quân trẻ tuổi phải bắt đầu học tập, Tô Tiểu Chí cảm thấy bản thân là một chiến sĩ không hy sinh nên không thể lười biếng được. Nếu còn lười biếng, thì thật là xin lỗi những người đã hy sinh vì hòa bình, cho nên cũng học theo.
May là chị đã gửi sữa bột qua cho cậu. Bình thường uống một ít, cậu sẽ cảm thấy mình thông minh hơn, càng lúc càng hiểu được nhiều thứ hơn.
Sữa bột chị gửi thật là tốt, lúc bị thương uống vào thì cơ thể khỏe lên, lúc học hành uống vào, tiếp thu kiến thức lại nhiều hơn.
“Sữa bột thần kì như vậy à?” Y tá nhỏ ngồi cạnh cậu tò mò hỏi. Sau đó cầm lấy ly của cậu uống một ngụm. Cũng chẳng thấy trong đầu mình có gì cả.
Tốt xấu gì cũng là một người đã học chút kiến thức y học, cô thật sự chưa từng nghe thấy sữa bột có lợi ích như vậy. Nhưng ngày ngày nghe Tô Tiểu Chí nói bên tai, cô cũng đã bắt đầu nghi ngờ những kiến thức mình học được trước kia.
“Đương nhiên rồi, dù sao anh cùng cảm thấy vậy. Đồ chị cả anh cho thì đều là đồ tốt. Em không hiểu đâu. Em uống xong không có cảm giác gì, là vì nguyên nhân thể chất của em.”
Y tá nhỏ lại nghe được sự tôn sùng của Tô Tiểu Chí dành cho chị cả cậu, lo lắng nói: “Tô Tiểu Chí, nếu chị anh không thích em thì sao?”
“Vậy chắc chắn là có lý do. Lý do chắc là do em.”
“......” Y tá nhỏ tức muốn thổ huyết. “Vì sao lại do em?”
“Bởi vì chị cả anh sẽ không vô duyên vô cớ mà ghét người khác. Chị ấy cũng không có bệnh. Em xem chị dâu anh đáng ghét như thế, chị ấy cũng không nói gì, còn rất săn sóc nữa. Em không biết chị anh tốt bao nhiêu đâu.” Tô Tiểu Chí vừa nói đến chị cả nhà mình, hai mắt đã bắt đầu phát sáng.
“Vậy lỡ như anh hai với chị dâu anh không thích em thì sao?” Phải đi gặp người lớn trong nhà, trong lòng vẫn luôn cảm thấy bất an.
Tô Tiểu Chí lơ đễnh nói: “Không sao, chỉ cần chị cả anh thích em thì những người còn lại không dám không thích em.”
“......”
Tô Tiểu Chí chân thành khuyên nhủ: “Đồng chí Hiểu Quang, chị cả anh thật sự rất tốt với anh. Nếu không nhờ chị anh thì cũng sẽ không có anh của hôm nay. Chị cả dạy anh rất nhiều đạo lý làm người, dạy dỗ anh thành tài. Chị ấy là người chị tốt nhất trên thế giới này.”
Y tá nhỏ nói: “Vậy, vậy chỉ cả thích người như thế nào, thích thứ gì. Để em chuẩn bị trước.”
“Chị anh thích ấy à....” Tô Tiểu Chí sờ đầu, bỗng nhiên phát hiện mình thật sự không biết chị cả nhà mình thích kiểu gì, dù sao anh cả ngu ngốc và chị dâu xấu xa như thế, hình như chị ấy cũng đều thích. Đến cả con út lười như thế chị ấy cũng thích luôn.”
Đương nhiên, người chị cậu thích nhất vẫn là em trai nhỏ là cậu.
Đúng rồi, Tô Tiểu chí động não một chút: “Chị cả anh thích người ngoan ngoãn nghe lời. Chỉ cần nghe lời chị ấy, chị ấy sẽ thích!”
“Nghe lời thế nào?”
“Chị cả nói gì thì là cái đó, lời chị cả nói đều đúng. Những chuyện chị cả làm cũng đều đúng. Mọi việc đều có thể làm theo sự sắp xếp của chị cả.”
Y tá nhỏ nhẩm theo: “Chị cả nói gì thì là cái đó, lời chị cả nói đều đúng. Những chuyện chị cả làm cũng đều đúng, mọi việc đều phải nghe theo sắp xếp của chị cả....”
“Đúng đúng đúng, chính là như vậy, em nhất định phải ghi nhớ.” Tô Tiểu Chí vui vẻ nói.
“Chị cả nói gì thì chính là cái đó....”
Từ sau khi Tô Du và Tống Đông Chinh được thăng chức, nhà họ Tô cũng đã có một số thay đổi.
Dù sao trước đây Tống Đông Chinh phụ trách huyện Kim Hà, nhưng bây giờ đã khác rồi, anh phụ trách thành phố Giang Đông. Dù không phải là người đứng đầu, nhưng trong mắt bọn họ, đó cũng là một lãnh đạo rất lớn.
Mà Tô Du cũng rất lợi hại, đến tỉnh lỵ làm thư ký cho Phó tỉnh trưởng, lúc trước ngay cả nghĩ bọn họ cũng không dám nghĩ đến chuyện này.
Tô Đại Chí và Lưu Mai nhớ lại năm đó Tô Du đã từng hứa rằng sẽ làm nhà họ Tô thay đổi.
Bây giờ đúng thật là vậy.