Biết Tô Du lúc này đau, anh cứ nói cho Tô Du giảm bớt áp lực: "Anh đã sớm nghe người ta nói, mấy đứa trẻ đều thích được cha nâng thật cao, anh còn nghĩ đến việc nếu tương lai con béo lên thì phải làm sao, lại nghĩ đến nếu em ghen tị cũng muốn được anh bế thì thế nào, cho nên mỗi ngày đều rèn luyện lực cánh tay."
Tô Du đau từng cơn, thở không ra hơi. Nhưng mà nghe được âm thanh của Tống Đông Chinh, cô lại cảm thấy có thêm sức lực.
"Còn nhớ rõ lúc trước đồng ý em cái gì không?"
"Hửm? Đồng ý hơi nhiều chuyện, không biết là chuyện nào."
Tô Du tức giận đánh anh: "Em sinh, anh nuôi, mang con về quê nữa."
"Nhớ kỹ nhớ kỹ. Bây giờ về quê thì không được, vào nhà máy thì được."
Tô Du nở nụ cười, ngược lại là càng đau đớn hơn, cô thở hổn hển vì đau.
Tống Đông Chinh bị dọa đến trắng bệch cả mặt, chân cũng đi càng nhanh.
Bệnh viện gần với khu nhà của họ, Tống Đông Chinh cảm thấy may mắn vì quyết định chuyển nhà đúng đắn của mình.
Bởi vì là buổi tối, bệnh viện chỉ có người trực ban, tuy nhiên người ta đều biết hai người họ, cho nên đã nhanh chóng gọi bác sĩ khoa phụ sản đến.
Vào trong bệnh viện, Tô Du liền không nhịn được, bắt đầu kêu hừ hừ.
Cô sinh con không hề dễ dàng, nếu biểu hiện quá kiên cường, để Tống Đông Chinh tưởng rằng cô không chịu khổ chút nào, chẳng phải là quá thiệt sao? Lúc này nói gì cũng không thể ra vẻ kiên cường được.
Lúc được đặt lên giường, còn kéo tay Tống Đông Chinh cắn, "Đau quá... Thật sự... Đau chết mất!" Cô vừa la vừa khóc.
Tống Đông Chinh còn là lần đầu tiên nhìn thấy Tô Du khóc, bị dọa đến mất hồn. Tay chân luống cuống không biết nên làm cái gì. Cuối cùng cũng đi theo lau nước mắt: "Đều tại anh, về sau không sinh, thật sự không sinh nữa. Đều tại anh..."
Bác sĩ và y tá: "..."
Chờ Tô Du được đưa vào phòng sinh, Tống Đông Chinh còn dựa vào cửa phòng sinh mà khóc.
Lúc cha mẹ Tống đến, thấy bộ dạng này của con trai mình thì hoảng sợ. Mẹ Tống vội vàng hỏi: "Thế nào thế nào, Tô Du thế nào? Có gì không tốt? Con mau nói đi!"
"Tô Du nói đau, rất đau." Tống Đông Chinh lau nước mắt nói, trong lòng khó chịu muốn chết. Nói muốn làm cho đồng chí Tiểu Tô hạnh phúc cả đời, kết quả bây giờ khóc lóc thảm thiết. Bây giờ một người ở bên trong còn không biết phải chịu cái tội lớn gì.
Chuyện này mẹ Tống cũng không biết khuyên thế nào. Trước đây lúc bà sinh, bởi vì cách mạng xảy ra, quá căng thẳng cho nên hoàn toàn không để ý đến đau đớn khi sinh con, chỉ cảm thấy sinh ra là xong rồi.
Nhưng quả thực là rất nguy hiểm, lúc đó nhiều đồng đội sinh con mà mất mạng.
Bà tự trấn an trong lòng: "Không có việc gì không có việc gì, Tô Du sẽ sinh rất thuận lợi, sau này sẽ tốt thôi."
"Không sinh, không tiếp tục sinh nữa." Tống Đông Chinh đỏ mắt nói.
"Được được được, không sinh, chúng ta cũng đồng ý, nuôi một đứa là đủ rồi."
Tô Du sinh nguyên một đêm, mãi cho đến giữa trưa ngày hôm sau mới sinh ra.
Tống Đông Chinh luôn ở bên ngoài chờ, ngơ ngác nhìn đồng hồ, mãi cho đến khi con ra đời, anh nhìn đồng hồ trên tay mình, trong lòng rất khó chịu.
Đau đớn lâu như vậy...
"Chúc mừng, là một bé gái mập mạp, trong bụng mẹ nuôi thật tốt." Bác sĩ cười nói.
Cha mẹ Tống mừng rỡ chạy tới nhìn, quả nhiên rất mũm mĩm. "Con dâu tôi sao rồi, đều tốt chứ?"
Tống Đông Chinh liếc mắt nhìn, cảm thấy nó xấu quá. Nhưng mà nghĩ đến việc khó khăn như vậy mới sinh nó ra, lại cảm thấy xấu một chút cũng không sao. "Bác sĩ, vợ tôi đâu? Cô ấy thế nào?"
"Tình trạng cơ thể sản phụ rất tốt, quá trình sinh sản rất thuận lợi, dọn dẹp xong sau đó liền được chuyển đến phòng bệnh, mọi người hãy đi trước chuẩn bị đi.
Sinh lâu như vậy còn thuận lợi? Tống Đông Chinh sờ lên ngực của mình, dù sao anh cũng không bao giờ sinh nữa.
Tô Du bởi vì sinh con đã kiệt sức, lúc này đang ngủ.
Cô đang nằm mơ giữa ban ngày, trong mơ, cô quay về với thế giới trước kia của mình. Thế nhưng cô không phải là nhân vật chính sống ở đó, mà nhìn thấy nhiều người quen thuộc như đang xem một bộ phim vậy.
Cô thấy được người nhà của mình, bạn bè, người của công ty... còn cả chính mình nữa. Đó là một bản thân hoàn toàn xa lạ, thành thành thật thật, không thích nói chuyện, cũng không thích tiếp xúc với người khác.
Điều kỳ lạ là những người trong gia đình vậy mà bắt đầu quan tâm cô, mời rất nhiều bác sĩ tâm lý đến trị bệnh cho cô.
Thậm chí, hai đứa em sinh đôi bất tài của cô suốt ngày đến tìm cô trò chuyện với, cố gắng gợi lại trí nhớ của cô.
Kết quả cô vẫn ngơ ngác nhìn bọn chúng, hai đứa trẻ bị dọa đến khóc lớn, ôm chầm lấy cô nói: "Chị ơi, chị quản bọn em đi, chị hãy quản bọn em đi mà. Chị đừng không nhớ bọn em."
Cha mẹ cô tóc đã hoa râm ngồi bên kia lau nước mắt: "Sao lại biến thành như vậy chứ, lúc trước vẫn còn rất khỏe mạnh, làm sao lại biến thành bộ dạng này?"
"Đều tại tôi trước đây chỉ chăm sóc cho con trai. Con gái con trai không phải đều như nhau sao? Con gái lớn của chúng ta còn tốt hơn con trai rất nhiều. Sớm biết vậy... trước đó đã đối xử tốt với nó hơn. Bác sĩ nói đây là sự u uất kéo dài, là chứng trầm cảm!"
Tô Du vốn là còn chút cảm động, nghe nói như thế liền tỉnh.
Chứng trầm cảm, cái rắm!
"Tô Du, em tỉnh rồi!" Tống Đông Chinh vui mừng nói.
Tô Du nhìn anh, từ từ trở lại bình thường. Lúc này mới nhớ tới đứa nhỏ mình vừa sinh,
"Con đâu? Em biết con gái của em rất xinh đẹp." Tô Du vui vẻ nói.
Tống Đông Chinh nhanh chóng ôm con tới, dối lòng nói: "Xem này, con gái chúng ta xinh đẹp bao nhiêu."
Tô Du: "... Thật dễ nhìn, dáng dấp rất giống anh."
Tống Đông Chinh: "... Ừm, nhìn kỹ, thật ra cũng khá giống em."
Mẹ Tống bưng canh đi đến, nhìn thấy hai vợ chồng xầm xì với nhau liền hỏi: "Sao vậy?"
"Đang khen đứa nhỏ rất xinh xắn ạ."
"Là rất dễ nhìn, so với Đông Chinh hồi nhỏ càng dễ nhìn hơn." Mẹ Tống mừng khấp khởi nói.
Tống Đông Chinh: "..."
Tô Du nhìn anh một chút, lại nhìn con gái một chút, rồi bật cười một tiếng. Đứa nhỏ dường như nghe được âm thanh, hơi mở mắt, ngáp một cái rồi tiếp tục ngủ.
Tô Du nhìn dáng vẻ đáng yêu như vậy của con, nhớ tới giấc mơ lúc nãy của cô, cảm thấy buồn cười. Cô mới không bị trầm cảm đâu, cô có chồng, có bạn bè, có con nữa, cô rất hạnh phúc!
*Đã xong chính văn, còn 14c ngoại truyện với giá 30 tlt 1 chương sẽ được up full vào tối nay (dự kiến), cảm ơn mọi người ^^