Sau khi kiểm tra xong, Tô Du lại bảo vợ của ông La đem thịt trong số đồ dùng mà cô mang đến đi nấu, chuẩn bị cho mọi người cùng đón tết ông Táo.
Nhân lúc đồ ăn vẫn chưa nấu xong, hiệu trưởng Trịnh lại tìm Tô Du nói chuyện. Cả hai ở nông trại vừa đi vừa nói. Vùng núi hẻo lánh có một ưu điểm là không có gió Bắc, cho nên cũng không cảm thấy lạnh.
Là bản thân hiệu trưởng Trịnh nguyện ý đến đây. Ban đầu, Tô Du nói để ông ta ở nhà là được rồi. Những mà sau khi ông ta biết các đồng chí trong trường học cũng đế, thế là ông ta cũng tự nguyện đi cùng.
Tô Du biết hiệu trưởng Trịnh là không muốn khiến cô khó xử.
"Hiệu trưởng, cuộc sống của thầy ở đây như thế nào, có gì không quen cứ nói với em.”
“Tốt cả, mọi thứ rất tốt.” Hiệu trưởng Trịnh cười. Dù ăn vận thô kệch nhưng vẫn không giấu được phong thái của ông ta, "Ở đây hoa thơm chim hót, môi trường rất tốt. Giống như một viện dưỡng lão vậy. Trước đây tôi đã định tìm một nơi dưỡng lão như thế này. Bây giờ có nhiều bạn bè như thế cảm thấy rất tuyệt.”
Tô Du nói: “Tôi biết trước mặt tôi mọi người đều biểu hiện vui vẻ, nhưng thật ra là trong lòng không vui.” Trước đây tự do tự tại, bây giờ lại chạy lên núi trồng khoai lang...
"Em cũng đừng nghĩ nhiều, bọn họ đều hiểu chỗ khó xử của em mà. Hơn nữa có người thân đến thăm chúng tôi, cũng kể cho chúng tôi nghe những chuyện bên ngoài, chúng tôi càng phải trân quý cuộc sống ở đây. Đều là người ở tuổi này rồi, hoàn cảnh như vầy thích hợp dưỡng lão, em không thấy sức khỏe bọn họ đều tốt hơn trước đây sao. Tiểu Tô à, cả đời này của tôi làm rất nhiều việc có ý nghĩa, để em tốt nghiệp trước hạn, cũng là một trong số đó. Em là một học sinh ngoan, đồng chí tốt."
Được hiểu trưởng Trịnh khen như thế, trong lòng Tô Du cảm thấy rất vui. Ít ra những chuyện cô làm bây giờ đều là đúng.
"Em chỉ làm những chuyện trong khả năng của mình thôi.”
"Tiểu Tô, những việc em làm đều là việc lớn. Đổi lại là người khác thì chưa chắc đã chịu làm. Tiểu Tô à, mấy lão đồng chí chúng tôi đều đã nói rõ với nhau, cố gắng tranh thủ sống thêm vài năm nữa, cho đến khi xua tan mây mù nhìn thấy trời xanh, đến lúc đó, chúng tôi sẽ chứng minh cho em, đồng chí Tô Du, em là một vị đồng chí thật sự rất tốt."
Trong lòng Tô Du đột nhiên cảm thấy ấm áp hơn đôi chút. Những chuyện cô làm, đều được người khác để ý đến rồi.
Sau khi cả hai nói chuyện một lúc, món canh cá ở đó đã được nấu xong rồi, mùi thơm phức.
Những đồng chí cũ này trước đây đều không kén ăn, nhưng một nồi cơm to ăn vào cảm thấy rất ngon. Bây giờ đều như thế này rồi, mọi người cũng không quan trọng hình tượng nữa, chuẩn bị xong bát đũa thì ngồi lại ăn cơm.
Tô Du và hiệu trưởng Trịnh cũng đã quay lại ăn chung với mọi người.
Trong nhà ăn, vợ ông La dùng thìa lớn khuấy vài lần trong cái nồi bự, rồi bắt đầu cho vào chậu.
Trong trang trại có rất nhiều người, mấy người vây quanh một cái chậu lớn, không chỉ có cá, mà còn có cả củ cải trắng. Tất nhiên, khoai lang mà họ trồng cũng để trên bàn. Ngoài ra còn có cả đậu phộng. Rau lang xào ớt xanh.
Những người làm học thuật ăn không lại những người mặc quân phục. Vì vậy những người mặc quân phục thích ăn chung với bọn họ.
Bọn họ nhanh chóng vây quanh thành một đống.
Nhất thời còn truyền đến hai câu cãi nhau: “Lão đồng chí, ông không phải chung bàn với chúng tôi, ông nên qua chỗ chiến hữu của ông kìa.”
“Chúng tôi làm việc dùng sức nhiều, nên ăn nhiều.”
“Chúng tôi cũng làm việc trí óc, cũng cần ăn nhiều.”
“...”
Tô Du vui vẻ cùng mọi người dùng bữa, chuẩn bị về tỉnh lỵ. Khi rời đi, người đàn ông lớn tuổi mặc quân phục tìm cô nói chuyện, ông ấy ngồi xổm một lúc lâu rồi mới nói: “Đồng chí Tiểu Tô, tôi có vài người bạn cũ, tôi rất lo lắng. Nếu có cơ hội, cô có thể đưa đến chỗ bọn ta được không?”
Vấn đề này Tô Du cũng không dám chắc chắn, chỉ có thể nói: “Chuyện này hơi khó xử lý, chỉ có thể chờ xem sau này nếu có cơ hội, tôi nhất định sẽ thu người qua đây.”
Ông Lưu biết chuyện này là đang miễn cưỡng làm người ta khó xử, cho nên chỉ nói một câu với Tô Du, cũng không ôm quá nhiều hy vọng. Bây giờ nghe Tô Du nói như thế, trong lòng cảm thấy rất hài lòng.
Ông hi vọng những người bạn của mình cũng có thể được sống những ngày tháng giống như ông ấy. Cả đời không phải sầu não.
………………
Tết năm nay, Tô Tiểu Chí vẫn chưa về, những cậu ta có viết thư nói muốn về nhà, Tô Du không cho. Hiện giờ tình hình trong nhà vẫn chưa ổn định lắm, tạm thời cô cảm thấy trở về lúc này không thích hợp. Thế là bảo Tô Tiểu Chí năm sau hãy về, tốt nhất là nên thăng chức rồi mới về. Hơn nữa con của Tô Tiểu Chí mới được mấy tháng, Tô Du cảm thấy để đứa bé lớn một chút rồi mới ra ngoài đi xa.
Sau khi Tô Tiểu Chí nhận được thư của Tô Du, bỗng chốc tràn đầy ý chí phấn đấu.
Tuy năm nay Tô Tiểu Chí không về, nhưng Lý Bình và Giang Hồ đều trở về rồi.
Lần này hai người về không có dẫn con theo, chỉ xách hành lý về thôi.
Vào ngày 29 âm lịch, Tống Đông Chinh và Tô Du đã đến ga tàu để đón họ, vui vẻ trao nhau mấy cái ôm.
“Sao năm nay lại về rồi?” Tô Du trong xe vui vẻ hỏi.
Lý Bình lo lắng: “Vốn dĩ không định về, những có hơi lo lắng cho các người, cho nên mới về xem thử.”
Tống Đông Chinh hỏi về tình hình của cha mẹ nuôi của Giang Hồ, Giang Hồ nói: “Cha mẹ tôi đều đã về hưu, bây giờ họ đang trông con ở chỗ tôi, sẵn tiện dưỡng lão luôn. Tây Nam sơn thanh thủy tú, bọn họ sống cũng rất thoải mái.”
“Vậy thì tốt quá, không thì để bọn họ qua đây dưỡng lão cũng tốt.” Tô Du mỉm cười nói: “Dù sao ở đây cũng có nhiều người quen.”
Lý Bình mỉm cười nói: “Để tìm cơ hội nhắc với họ.”
Đi dọc đường, phố xá khá êm đềm. Lý Bình và Giang Hồ thấy tình hình như thế, cũng biết TÔ Du đã nỗ lực như thế nào. Tuy vị trí hiện tại của họ không cao, những cũng hiểu rất nhiều chuyện vùng khác.
“Chị Tô Du, nếu chị chỗ nào cần dùng đến, chị cứ việc nói.” Lý Bình nghiêm túc nói. Cô ấy lo lắng Tô Du có chuyện không tiện mở miệng.
Tô Du an ủi: “Mọi thứ đều tốt, em yên tâm đi.”
Nhà mẹ của Lý Bình ở trong tỉnh, Giang Hồ hiện tại là con rể nhà họ Lý, cho nên Tô Du trực tiếp đưa hai người trở về đại viện quân khu. Rồi hẹn mùng ba đến nhà họ Tống ăn cơm, tán gẫu.
Lý Bình và Giang Hồ đều về nên Lý Quốc Lương cảm thấy rất vui. Nhưng họ không mang con theo, lại cảm thấy có hơi hụt hẫng.
“Sao không mang con về… Haiz, năm sau nhất định phải đưa cháu về đấy.” Lý Quốc Lương có vẻ thất vọng nói. Ở tuổi này rồi, ông ta hy vọng có thể nhìn thấy cháu của mình.
Lý Bình nói: “Đứa bé còn nhỏ, ông bà nội không yên tâm. Con và Giang Hồ nghĩ năm sau có thể sẽ không về nên năm nay dù thế nào cũng về xem thử. Mùng bốn này phải đi rồi."
Mẹ Lý nói: “Trở về thì tốt, Ái Hồng sắp kết hôn rồi, đúng lúc người chị như con có thể tham gia hôn lễ của nó.”
Lý Bình nghe vậy thì gật đầu, cũng không hỏi Lý Ái Hồng quen biết đối tượng như thế nào. Mẹ Lý thấy cô ấy cũng không hỏi thêm một câu, trong lòng thấy không thoải mái, cảm giác Lý Bình thật không xứng đáng làm chị cả.
Lý Quốc Lương cũng biết tình cảm giữa hai cô con gái không tốt, cho nên cũng không trách Lý Bình. Dẫu sao việc giữa hai cô con gái này làm cũng rất quá đáng.
Vào buổi tối, Lý Ái Quân và Lý Ái Đảng cũng trở về. Lý Ái Quân vẫn ở trong đoàn nghệ thuật thành phố Bắc Kinh, hiện tại đoàn nghệ thuật ít nhiệm vụ, nên Tết cô bé có thể về nhà. Lý Ái Đảng cũng xin nghỉ phép. Bây giờ cậu nhập ngũ đã được hai năm rồi cho nên xin nghỉ về nhà đón Tết. Đương nhiên quan trọng hơn là biết được chị cả mình năm nay cũng về.
Đều là người trong quân đội cho nên mọi người rất có nhiều chuyện để nói, cả nhà quây quần trong phòng nói chuyện rôm rả.
Một lúc sau, Lý Ái Hồng cũng trở về, vẻ mặt rất vui. Hôn sự này là do cô ta tự làm, cha của người yêu là tham mưu trong quân khu tỉnh. Người yêu của cô ta là con trai út, sau này không cần phải dưỡng lão. Hơn nữa bây giờ được trong nhà chiếu cố, nên đã là đại đội trưởng rồi. Tuy rằng chức vụ không cao, nhưng Lý Ái Hồng cũng không lo lắng, dù sao ở quân khu, sau này cha cô ta có thể giúp đỡ, muốn thăng chức cũng sẽ rất nhanh.
Mẹ Lý cũng rất hài lòng với bên thông gia. Cảm thấy sống gần nhà, để tiện chăm sóc. Sau này kết hôn sẽ không bị nhà chồng ức hiếp. Lý Quốc Lương cũng rất hài lòng. Không phải vì địa vị bên nhà thông gia, mà là vì con rể của ông ta là người chẳng có bản lĩnh. Theo quan điểm của Lý Quốc Lương, tính khí của cô con gái thứ hai thế này, nếu tìm một người có bản lĩnh, thì sẽ kéo cả nhà người ta thụt lùi mất. Bây giờ như vậy cũng tốt, tìm một con rể bình thường, sống một cuộc sống bình thường, ít ra vợ chồng có thể bình bình tĩnh tĩnh, không ai ghét bỏ ai.
Thấy Lý Bình trở về, Lý Ái Hồng nhếch miệng, chẳng thèm để tâm mà bước thẳng vào phòng. Mẹ Lý nói: “Ái Hồng mệt rồi, là vì chuyện kết hôn lần này mà mệt đấy.”
Lý Bình cũng không tức giận, dù sao thì cô ta cũng không thích nói chuyện với Lý Ái Hồng. Nên chỉ khẽ gật đầu.
Vào bữa tối, Lý Ái Hồng bắt đầu nói chuyện của hồi môn của mình.
Nói tới nói lui, dù sao mấy thứ như xe đạp đồng hồ chắc chắn là cần. Đây đều là những thứ trước đây Lý Bình từng mua, cô ta cũng là con gái nhà họ Lý, cho nên cũng muốn có. Ngoài ra, lúc đầu còn có 1500 đồng cho Lý Bình làm tiền phòng hờ, Lý Ái Hồng cũng muốn số tiền này.
Dường như không ngờ Lý Ái Hồng lại nhắc chuyện của hồi môn trước mặt con rể cả, sắc mặt của Lý Quốc Lương có hơi đen lại. Tâm trạng vui vẻ khi uống rượu với con rể cũng không còn nữa, ông ta xụ mặt nói: “Những chuyện này ăn tối xong hãy bàn. Bây giờ lo ăn đi.”
Lý Ái Hồng nói: “Cha là đang làm qua loa lấy lệ với con đấy, lúc chị cả kết hôn, cha làm như thế nào."
Lý Quốc Lương siết chặt đôi đũa, nếu không phải con rể lớn đang ở đây thì ông ta đã đập bàn bảo cút đi rồi.
"Được, những yêu cầu của con cha đều đáp ứng. Nhưng sau này con có chuyện gì đừng về đây tìm cha nữa.” Lý Quốc Lương nói thẳng.
Hành vi của đứa con thứ hai này đã thực sự khiến ông ta thất vọng.
Đi làm lính, kết quả cuối cùng cáo bệnh lui về. Mọi người trong đại viện đều cười nhạo.
Bây giờ sắp kết hôn cũng không hiểu chuyện như thế, nói lời không lựa lúc, còn muốn hơn thua.
“Thế chị cả có tìm các người không?” Lý Ái Hồng nhìn Lý Bình hỏi. Dù sao cô ta chính là muốn giống như chị cả.
Những thứ cô ta nên có tuyệt đối không thể ít hơn.
“Chị cả của con chưa từng tìm đến nhờ vả ta!” Lý Quốc Lương nói.
Lý Bình khẽ mỉm cười: “Đều là người lớn cả rồi, tìm cha làm gì chứ?”
Lý Ái Hồng nghiến răng: “Được, vậy con cũng sẽ không tìm.”
Lý Ái Đảng lập tức hưng phấn nói: “Con làm chứng, chị hai nói lời này. Cha mẹ, sau này chị hai có khóc lóc về nhà tìm, các người cũng không được quản, dù sao con cũng không quản.”
Mẹ Lý gõ vào đầu cậu: “Ăn đi.”
Lý Ái Đảng mặc kệ bà ta, mà nhìn sang Lý Ái Quân đang cúi đầu ăn cơm: “Chị ba, sau này chị có tìm cha không?"
“Tìm cha làm gì?” Lý Ái Quân thắc mắc. Sau đó không vui nói: “Cha đâu có giúp chị, lần trước chị vào đoàn văn nghệ, ông ấy còn bảo lãnh đạo của chị phải đặt tiêu chuẩn cho chị thật cao, nhất quyết không được phá lệ, hại chị ngày nào cũng bị dòm ngó, mệt muốn chết!”
Sắc mặt của Lý Ái Hồng càng đỏ hơn. Cô ta có thể nhìn ra, anh chị em trong nhà này đều không thân với cô ta, đều bị chị cả câu đi hết rồi.
Càng nhìn càng tức giận, cô ta đặt bát xuống, mắt đỏ hoe chạy về phòng.
Mẹ Lý lo lắng theo sau: “Ái Hồng"
Lý Quốc Lương làm như không có chuyện gì gọi con rể uống rượu: “Tiểu Giang, nào, uống một ly.”
Giang Hồ nhanh chóng bưng ly lên cùng uống với cha vợ.
Nhưng ở dưới gầm bàn, vươn tay siết chặt tay Lý Bình. Lý Bình mỉm cười, thoát ra rồi cầm lấy đũa ăn cơm.
Sau khi ăn xong, Lý Bình và Giang Hồ được Lý Quốc Lương gọi vào trong phòng nói chuyện.
Khi đến phòng sách, vẻ mặt của Lý Quốc Lương trở nên nghiêm túc. Nghiêm túc giống như khi đang ở trong quân khu vậy.
Ông ta chỉ vào ghế của Lý Bình và Giang Hồ, bảo họ ngồi xuống nói.
"Năm ngoái, trong tỉnh có thành lập một tổ chức mới, cũng là theo hình thức của trung ương. Tuy nhiên, trong quá trình thành lập tổ chức này, một số đồng chí thuộc quân khu chúng tôi cũng tham gia vào. Các cơ quan lực lượng vũ trang trực thuộc quân khu lúc đó cử người ra, bắt được một số đặc vụ trở về.”
Khi Lý Bình nghe những lời này từ Lý Quốc Lương, thì biết chuyện cô ấy giúp đỡ Tô Du đã bị cha cô ấy phát hiện rồi.
Nhưng cô ấy không hổ thẹn vì chuyện này. Đừng nói là cô ấy chỉ làm trung gian giới thiệu Tô Du quen biết với các đồng chí đó, cho dù cô ấy ở tỉnh, cũng sẽ giúp Tô Du như thế. Không chỉ vì tình bạn giữa bọn họ, mà còn để xứng với lương tâm của bản thân.
"Bình Bình, con vẫn là một đứa trẻ hiểu chuyện, cha thật sự không hiểu được.”
Lý Bình nói: “Cha, chuyện này cũng chẳng quan trọng gì cả. Con cảm thấy đây là điều mình nên làm, con phải làm. Chị Tô Du là người tốt, đồng chí tốt. Chuyện chị ấy làm đều xứng đáng với nhân dân, xứng đáng với tổ chức. Nếu thật sự xảy ra chuyện, cha có thể đoạn tuyệt quan hệ cha con với con bất cứ lúc nào.”
Lý Quốc Lương buồn bực mà nhìn con rể: “Giang Hồ thì sao?"
Giang Hồ lập tức nói: “Cha, con nghĩ, là một quân nhân, chỉ cần là việc nên làm thì nhất định phải làm. Rừng súng mưa đạn cũng không sợ, huống chi những việc này? Hơn nữa con và Bình Bình hiện giờ đang ở biên giới Tây Nam, có thể đối mặt với kẻ địch bất cứ lúc nào, người ta cũng không tìm đến tận chỗ chúng con. Cho nên chuyện này con và Lý Bình cùng tiến cùng lùi.”
Nhìn điệu bộ nhất chí của đôi vợ chồng trẻ, Lý Quốc Lương có hơi tức giận, lại cảm thấy có chút an ủi.
Ông ta thở dài một hơi: “Đủ lông đủ cánh rồi, không quản được nữa. Thôi bỏ đi, chuyện này cha cũng không định can thiệp vào. Cha cũng đã quan sát rất kỹ việc trong tỉnh thành, những việc mà đồng chí Tô Du đó làm quả thật rất có quy tắc, không làm loạn. Nhưng Bình Bình à, sau này nếu có chuyện như thế con phải thương lượng với cha. Dù sao các con cũng còn trẻ, nhiều chuyện không hiểu rõ được. Chẳng hạn như bắt đặc vụ lần trước, nếu không có cấp trên bọn cha trao đổi tin tức cho nhau, người bên dưới cũng không dễ xử lý.”
Lý Bình nghe những lời này, trong lòng cảm thấy có hơi chua xót, cô ấy chưa từng nghĩ sẽ tìm cha giải quyết vấn đề gì.
Trong mắt cô ấy, cha cô ấy thích những người có năng lực và hiểu chuyện.
Cô ấy mỉm cười nói: “Con vừa khoe rằng sẽ không tìm cha.”
“Cái đó không tính, đây là chuyện lớn.” Lý Quốc Lương nói một cách nghiêm túc.
Lý Bình nói: “Vậy thì cha, cha sẽ ủng hộ con chứ?"
"Chỉ cần là chuyện đúng đắn, cha nhất định sẽ ủng hộ con.”
Lý Bình càng cười tươi hơn, chân thành nói: “Cảm ơn cha.”