Giang Hồ nhìn thấy Viên Viên liền mừng rỡ bế cô bé lên. Khác với vẻ ngoài mũm mĩm khi còn là em bé trước đây, cô bé ngày nào giờ đã thắt hai bím, mắt to tròn, miệng chúm chím, thoạt nhìn giống như một tiểu mỹ nhân.
"Anh Đông Tử, em thấy sau này chúng ta làm thông gia với nhau rồi. Em nói anh nghe, Quang Lỗi nhà chúng em cũng rất được đấy.”
Đêm qua Tống Đông Chinh còn đang nghĩ xem là tên nhóc thối nào muốn cướp con gái của anh, lúc này nghe Giang Hồ nói vậy, lập tức dựng lông lên, vội vàng cướp con gái mình lại ôm vào trong lòng.
"Không có cửa, con trai anh nhỏ hơn con gái anh hai tuổi!"
Giang Hồ mỉm cười nói: “Không sao, chị dâu cũng hơn anh ba tuổi đấy thôi. Em thấy được mà.”
Tống Đông Chinh tức giận đến phát run: “Nghĩ cũng đừng nghĩ!"
Tô Du và Lý Bình cũng chẳng thèm quan tâm đến chuyện ồn ào giữa hai người đàn ông, ngồi trong phòng sách trò chuyện.
Lý Bình nói lại cho Tô Du nghe những gì Lý Quốc Lương đã nói: “Sau này cha em sẽ giúp các người. Nhưng mà cũng không thể làm quá lộ liễu, bộ đội nhúng tay vào chuyện ở địa phương là đại kỵ.”
Tô Du không ngờ người cha bảo thủ của Lý Bình vậy mà lại nghĩ thông rồi, cô vui vẻ nói: “Không đến mức bất đắc dĩ, chị cũng không đi tìm ông ấy làm gì. Mọi ngóc ngách ở đây chị đều biết rất rõ. Thật ra chỉ cần mấy vị đồng chí trong bộ phận vũ trang phối hợp là được rồi, mấy chuyện thông thường không cần phải tìm đến quân khu tỉnh đâu. Nhưng mà có cha em nói như thế, trong lòng chị cũng an tâm. Chí ít không cần lo mấy đồng chí bên bộ phận vũ trang. Lý Bình, thật sự cảm ơn em!”
“Cảm ơn cái gì chứ, bởi vì chuyện chị làm là đúng đắn cho nên cha em mới đồng ý. Nếu không ông ấy cũng không đồng ý giúp đỡ đâu. Hơn nữa chị Tô Du à, em rất bội phục chị. Nếu đổi lại là người khác, sao có thể được giống như chị chứ, cha em bọn họ sẽ không giúp đỡ mà đóng cửa lại lo chuyện của mình rồi.”
“Trách nhiệm khác nhau mà, có khi những người tầm thường như chúng tôi, làm việc ngược lại càng đơn giản hơn.”
Hai người vừa nói xong, hai người đàn ông bên ngoài cuối cùng cũng chịu yên tĩnh. Không biết là ai thắng, dù sao sắc mặt Tống Đông Chinh nhìn Giang Hồ cũng chẳng mấy tốt.
Tô Du mỉm cười nói: “Kiểu này là làm trâu làm ngựa cho con gái anh ấy rồi, các người đừng để bụng, bây giờ anh ấy nhìn ai cũng thấy giống như muốn giành con gái của mình vậy.”
Giang Hồ không thành thật nói: “Em chính là muốn giành con gái với anh ấy đấy.”
Tô Du phì cười một tiếng.
Lý Bình đẩy Giang Hổ một cái: “Nói chuyện đàng hoàng.”
Giang Hồ lúc này mới nghiêm túc nói với Tống Đông Chinh: “Anh Đông Tử, em không nói chuyện này nữa, đợi sau này con trai em đến tìm anh nói.”
Tống Đông Chinh quăng ánh mắt đầy sát khí cho anh ta.
Sau đó anh gửi đứa trẻ cho bà nội chăm mới yên tâm quay lại nói chuyện chính với bọn họ.
Lý Bình và Giang Hồ nói một chút về tình hình ở phía Tây Nam.
Hiện giờ tình hình ở Tây Nam cũng rất ổn định. Dù sao trước đây cũng từng trải qua chiến tranh, mới có mấy năm, ngoài biên giới lúc nào cũng luôn trong trạng thái phòng bị, cho nên phía bộ đội cũng rất bình tĩnh, cơ bản không chịu ảnh hưởng gì.
Giang Hồ bây giờ là trung đoàn trưởng của bộ đội tác chiến, vị trí rất quan trọng, cuộc sống của Lý Bình và Giang Hồ cũng rất ổn định. Cũng vì điểm này, cho nên cha mẹ nuôi của Giang Hồ đều đến giúp anh ta trông con. Tránh xa cuộc đấu tranh ở phía Tây Nam.
Tô Du và Tống Đông Chinh cũng nói về tình hình ở tỉnh lỵ, bao gồm cả trang trại trên núi.
Nghe vậy, Giang Hồ nói: “Cha em có mấy người bạn cũ, có thể đưa họ đến đó không.”
Tô Du nói: “Trước đây chị cũng từng nghĩ đến vấn đề này, nhưng tạm thời giờ chị không có cách nhúng tay vào chuyện ngoài tỉnh. Chỉ có thể tùy tình hình mà phối hợp. Sau khi chỗ chị điều tra xác thực không có vấn đề gì, mới sắp xếp tiếp.”
"Việc này rất dễ xử lý, chỉ là thay đổi vị trí bên dưới. Chuyện này cha em có thể liên hệ mấy người bạn cũ làm.”
Tô Du gật đầu: “Số người một lúc không thể quá nhiều được.”
Giang Hồ nghiêm túc nói: “Trước đây cha em từng làm gián điệp, rất có kinh nghiệm trong lĩnh vực này.”
Chuyện này không thành vấn đề, chỉ cần người tới tỉnh, Tô Du hoàn toàn có thể làm được.
Lý Bình nghiêm nghị nói: “Chị Tô Du, lần này em và Giang Hồ đi, trong thời gian ngắn sẽ không trở về nữa, chị có chuyện gì có thể viết thư cho em, không tiện viết thì gửi mật mã cho em là được.”
Tô Du mỉm cười nói: “Em cứ yên tâm mà sống, chút chuyện này chị có thể làm được. Phần khó khăn nhất đã qua, hiện tại đã đi đúng quỹ đạo rồi, không sao đâu. Hơn nữa, thực ra cũng không phức tạp như mọi người nghĩ. Nếu không chị cũng không dám làm như thế. Thực ra cấp trên cũng không muốn gây quá lớn, dù sao cũng là do mấy binh tôm tướng cua nào đó làm bậy, nên mới phá hỏng bầu không khí. Chị thấy chuyện này cũng không kéo dài, qua mấy năm là ổn thôi.”
Ba người còn lại đều rất im lặng.
Bữa tối cùng nhau ăn sủi cảo, Lý Bình và Giang Hồ mới trở về nhà. Ngày mai bọn họ sẽ ngồi xe trở về Tây Nam, cũng không biết khi nào mới gặp lại.
Tống Đông Chinh và Tô Du tiễn họ đi một đoạn khá xa, mới quay vào nhà.
Lý Bình thường xuyên quay đầu lại nhìn Tô Du, trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu.
“Trước đây em luôn nghĩ mình có thể học hỏi chị Tô Du, hy vọng trở thành một người ưu tú giống như chị ấy. Em vào bộ đội cũng là có lý do một phần. Nhưng bây giờ em cảm thấy mình sẽ không bao giờ đuổi kịp bước chân của chị Tô Du. Những chuyện mà chị ấy làm, em không làm được.”
Trong khi chị Tô Du lao tâm lao lực bôn ba khắp nơi, cô ấy thì lại sống yên ổn ở Tây Nam.
Giang Hồ vươn tay ôm lấy vai cô ấy: “Sau này sẽ có khi dùng đến chúng ta mà, mỗi người ai nấy đều có lối đi riêng, cách cống hiến cũng khác nhau, nhưng mục đích của chúng ta đều giống nhau cả, đó là hy vọng quốc gia giàu mạnh, nhân dân yên vui.”
Để hoàn thành mục đích, cho dù phải hy sinh tính mạng cũng không có gì đáng tiếc.
Lý Bình nắm chặt tay anh ta.
Trước khi trở lại nhà khách, cả hai về nhà họ Lý một chuyến. Dù sao ngày mai cũng đi rồi, phải chào hỏi người chào cho đàng hoàng.
Lý Ái Quân và Lý Ái Đảng thấy Lý Bình trở về, cả hai đều vui vẻ nói chuyện với cô ấy, còn Lý Quốc Lương thì gọi riêng Giang Hồ vào phòng sách nói chuyện.
Mẹ Lý ngược lại trở thành người nhàn rỗi nhất trong nhà này.
Nhìn xung quanh, bà ta cảm thấy mình giống như một người cô độc. Rõ ràng là chồng con bà ta đều ở nhà, nhưng trong lòng bà ta sao lại cảm thấy trống trải khó tả.
Bà ta lại nhớ đến cô con gái thứ hai Lý Ái Hồng rồi. Nếu Ái Hồng ở nhà, bà ta cũng sẽ không thế này.
Không, phải nói là trước khi cô con gái lớn không trở về, bà ta cũng sẽ không như thế này.
Cho nên ánh mắt nhìn sang Lý Bình, bà ta càng cảm thấy có hơi khó chịu..
Bà ta biết mình không nên ghét bỏ con mình, dù sao nó cũng là do mình sinh ra, cho dù có tệ đến đâu, cũng không thể chán ghét nó. Nhưng có một số cảm xúc không thể dừng lại được.
Bản thân bà ta cũng không thể khống chế được loại cảm xúc này.
Có lẽ bà ta đã nhìn Lý Bình quá lâu, Lý Bình cũng cảm nhận được điều gì đó, ngẩng đầu lên, hai mẹ con nhìn nhau, mẹ Lý Bình khó chịu thu hồi ánh mắt, rồi bước vào phòng.
Lý Bình cúi đầu và tiếp tục trò chuyện với mấy đứa em của mình. Nói cho họ biết cuộc sống trong quân đội, dạy họ cách đối nhân xử thế tâm đắc nhất mà mình biết.
Suy cho cùng cách biệt lần này, không biết đến bao giờ mới có thể gặp lại. Nếu không có chuyện gì lớn xảy ra, cô ấy và Giang Hồ cũng không định trở về. Trong quân đội có rất nhiều quy tắc, bọn họ cũng không thể thường xuyên rời khỏi vị trí của mình.
Cuộc trò chuyện này kéo dài gần đến đêm muộn. Lý Ái Quân và Lý Ái Đảng đều trở về phòng ngủ, Lý Quốc Lương và Giang Hồ cũng bước ra khỏi phòng sách.
“Ở nhà ngủ tốt biết bao, sao nhất định phải ra ngoài ở. Chen chúc một tý cũng chẳng sao mà.” Lý Quốc Lương thở dài.
Lý Bình mỉm cười nói: “Cha, bọn con trở về làm ảnh hưởng mọi người nghỉ ngơi, trong lòng bọn con thấy ngại lắm. Nhà khách ở trong viện, rất là gần, cũng rất tiện. Cũng chẳng khác gì sống ở nhà.”
“Được rồi, về sớm nghỉ ngơi đi. Ngày mai còn phải đón xe.”
“Ừm.” Lý Bình mỉm cười gật đầu, sau đó nắm lấy tay Giang Hồ rời đi.
Hai người chưa kịp đi xa, liền nghe thấy phía sau truyền đến tiếng bước chân: “Bình Bình.”
Lý Bình quay đầu nhìn lại, mẹ Lý đang choàng một chiếc áo quân đội đứng ở phía sau. Bà ta nhìn Lý Bình, rồi nhìn Giang Hồ: “Tiểu Giang, tôi muốn nói chuyện với Lý Bình một lát.”
Giang Hồ nhìn Lý Bình, vừa thấy Lý Bình gật đầu, liền đi xa hơn một chút, ánh mắt vẫn nhìn về phía Lý Bình, có chút lo lắng.
Mẹ Lý cảm thấy hơi nghẹn ngào, nhưng bà ta vẫn nhìn Lý Bình: “Bình Bình, mẹ xin con một chuyện, con có thể nói với Ái Quân và Ái Đảng một tiếng, bảo bọn nó đối xử tốt với Ái Hồng một chút được không. Trước đây bọn nó từng rất tốt, sao lại biến thành không tốt rồi. Ái Hồng tốt xấu gì cũng là chị em của bọn nó, là người một nhà, sao không thể sống hòa thuận được chứ. Bây giờ Ái Hồng cũng được gả đi rồi, sau này còn phải chăm sóc lẫn nhau, con làm chị cả, giúp đỡ nhau một tý đi.”
Lý Bình bình tĩnh nhìn bà ta: “Mẹ, trong lòng mẹ nghĩ chuyện này là do con mà ra có phải không? Mẹ cho rằng con bảo Ái Quân và Ái Đảng không được thân thiết với Ái Hồng có đúng không?”
Mẹ Lý không nói mà chỉ im lặng.
"Mẹ, lúc trước mấy người Ái Hồng không thân thiết với con, mẹ cũng tìm Ái Hồng nói những lời này sao?”
“Bọn nó nhỏ hơn con.”
“Không, vì mẹ không thích con. Từ khi con về nhà, mẹ đã không thích con. Mẹ xem con như con cái của người họ hàng nào đó vậy, không coi con là con của mẹ. Mẹ vẫn luôn kể lể Ái Hồng bọn họ khổ, nhưng mẹ chưa từng nói con khổ.”
Mẹ Lý giải thích: “Mẹ cũng từng lớn lên trong môi trường đó.”
“Không giống nhau, khi mẹ lớn lên, ông ngoại bà ngoại vẫn còn rất trẻ, khi con lớn lên, bọn họ đã già rồi. Môi trường mà con trưởng thành, ông bà đã không thể làm nông được nữa, bọn họ còn phải chịu bóc lột.
Lúc đó, chúng ta một ngày chỉ có thể ăn được một bát cháo lỏng. Ông ngoại đưa con lên núi tìm thức ăn, bị ngã đến mặt mũi sưng vù, bầm tím. Thường có người đến thôn tìm gia đình Hồng quân, con ẩn mình trong bếp, nhìn những đống cỏ khô bị đốt hết, con cứ lo lắng người ta sẽ nhét một nhúm lửa vào mà đốt chết con.
Có khi con bị nhét xuống giết, nơi đó tối mịt. Con lo lắng có khi nào sợi dây sẽ bị đứt, sau đó con ngã vào trong đó không.
Có lần con đang trốn trong đống cỏ khô, lưỡi lê của kẻ địch đều xuyên qua bên hông, chỉ một chút nữa thôi là... Lúc đó, con đang nghĩ, cha mẹ mình đâu rồi? Cha từng hỏi con lúc đó có oán hận các người không, lúc đó con còn nói không hận. Thực ra làm sao mà con có thể không hận được chứ. Con cứ luôn nghĩ, cha mẹ mình là anh hùng, họ bảo vệ lão bá tánh, nhưng sao không thể bảo vệ con. Con cũng là lão bá tánh mà.
Sau đó, hòa bình rồi, con mong các người trở về. Nhưng đợi hết năm này đến năm khác, cho đến khi ông bà bệnh nặng, các người mới quay về đón con.”
“Bình Bình, mẹ...” Mẹ Lý không biết mình có thể nói gì nữa.
“Trước đây ông bà nghèo, không thể nuôi nỗi con. Nhưng khi đến bên cạnh các người, nhìn bọn họ ăn mặc chỉnh tề, có nhiều đồ chơi, còn có nhiều đồ dùng học tập tốt như thế nữa. Bản thân con không lừa được mình. Các người chính là không thích con.”
Lý Bình bình tĩnh nói ra những lời này, nhưng nước mắt đã chảy dài trên khuôn mặt của cô ấy: “Không thích thì không thích thôi, cũng chẳng có gì. Bây giờ mẹ không thích con con cũng không thấy buồn. Nhưng mẹ không thể yêu cầu con làm gì cả.”
Nói rồi, cô quay người đi về phía Giang Hồ.
Giang Hồ thấy cô lau nước mắt, lo lắng chạy tới: “Có chuyện gì vậy?"
“Không sao đâu, em thấy rất vui, đã nói rõ nhiều chuyện rồi, em thấy rất là vui. Giang Hồ, có anh thật tốt.”
Lý Bình mỉm cười nắm lấy tay anh ta.
“Từ nay anh sẽ ở bên em, em đừng khóc nữa. Nhìn vợ anh khóc, cảm thấy như anh đã phạm tội lớn vậy.”
“Không khóc nữa, không bao giờ khóc nữa.” Lý Bình vui vẻ lau nước mắt, cô thật sự không khóc nữa, vừa rồi khóc chỉ là nhớ lại những thiệt thòi đã chịu từ thời thơ ấu. Là phản ứng tự nhiên của cơ thể, nhưng sau khi nói xong rồi, chỉ cảm thấy không có gì. Tất cả đều qua hết.
Mẹ Lý nhìn bọn họ rời đi, cũng không có tâm tư đuổi theo, rồi xoay người đi. Kết quả chưa đi được mấy bước thì nhìn thấy Lý Quốc Lương một thân quân trang đang đứng ở cổng. Hai mắt đỏ hoe nhìn theo.
Trong lòng bà ta đột nhiên có chút cảm khái: “Lão Lý...”
Lý Quốc Lương thở dài: “Không sao, tôi chỉ ra tiễn Bình Bình thôi, không có gì, bà vào trong đi.”
Mẹ Lý chỉ có thể cúi đầu vào phòng. Nhưng mà cả đêm, Lý Quốc Lương đều không trở về phòng.
Sáng sớm hôm sau, sau khi ăn sáng, Lý Bình và Giang Hồ lên đường về Tây Nam. Bởi vì có người của nhà họ Lý đến tiễn, cho nên Tô Du và Tống Đông Chinh cũng không tiện đến nhà ga để đưa đám người Lý Bình đi.
Vào thời điểm đặc biệt này, vẫn cố gắng tránh gặp Lý Quốc Lương thì hơn.
Lý Quốc Lương giả vờ như không biết chuyện gì, nhìn con gái và con rể lên xe, thấy chiếc xe dần đi xa, ông ta vẫn đứng đó trông ngóng một hồi.
Ông ta cảm thấy mình quả thật không xứng đáng làm một người cha. Nhưng cũng may con gái ông ta biết cố gắng, nếu không cả đời này, bản thân ông ta không biết có thể làm gì để vãn hồi nữa.
Lý Ái Quân và Lý Ái Đảng cũng lần lượt lên tàu đến Bắc Kinh, chuẩn bị trở về đội ngũ.
Đợi lũ trẻ đều đi hết rồi, trong nhà trống trải vô cùng
Lý Quốc Lương cũng nhờ cảnh vệ mới là Tiểu Lưu giúp dọn dẹp một hồi, mang theo mấy món hành lý đơn giản đến quân khu.
Khi rời đi, ông ta nói với mẹ Lý: “Chúng ta suy nghĩ lại cho kỹ, sau này làm sao làm một người cha, một người mẹ tốt. Nhân lúc vẫn còn chưa muộn, từ từ mà nghĩ đi. Với Bình Bình, Ái Hồng, Ái Quân, Ái Đảng, chúng ta phải làm như thế nào, mới là tốt nhất cho bọn nó. Bà suy nghĩ cho kỹ, nghĩ thông rồi, chúng ta lại gặp nhau.”
Mẹ Lý đứng dưới sân lau nước mắt, bà ta đã làm mẹ cả đời rồi, sao còn phải học lại. Không phải chỉ thiên vị một chút thôi sao, sau này bà ta không thiên vị nữa là được?