Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh ( Dịch Full)

Chương 661 - Chương 661. Kết Phiên Ngoại

Chương 661. Kết phiên ngoại Chương 661. Kết phiên ngoại

Tô Tiểu Chí sẽ không để cháu gái mình chịu uất ức, cô bé đòi đi xem phim, dù người cậu như cậu không thích xem mấy thứ đó thì thì cũng phải đưa tiểu cô nương nhà mình đi xem chứ.

Con của Tô Tiểu Chí là Tô Xung bỗng chốc thấy ghen tỵ cũng đòi đi theo.

Hai đứa con của Tô Đại Chí nhìn họ một cách đáng thương.

Cuối cùng, Tô Tiểu Chí một hơi liền dẫn theo mấy đám nhóc đi. Trong đó còn có hai thằng nhóc thối đi đường còn chưa vững kia nữa.

Nhưng vì trưởng bối như cậu có cầu tất ứng, cũng là để đám nhóc này nhanh chóng chấp nhận một người lạ như cậu. Sau khi xem phim xong thì quay về tụ lại một chỗ với nhau.

Lâm Hiểu Quang mỉm cười, sau đó nói với Tô Du: “Chị, xem anh ấy có giống trẻ con không?”

Tô Du nói: “Bởi vì hạnh phúc nên mới thấy giống trẻ con. Xem ra hai vợ chồng em sống cũng rất tốt.”

Lâm Hiểu Quang ngượng ngùng đỏ mặt. Cả hai quả thật sống rất tốt, đều là những người hoạt động tích cực trong đơn vị, thường được biểu dương, cũng chưa từng cãi nhau.

Thực ra trước đây chị cả dạy cô ấy phải cố gắng, nhưng cô ấy chưa kéo dài được bao lâu thì đã trở về như lúc ban đầu. Nhưng Tô Tiểu Chí lại càng cố gắng hơn trước đây, rất nhiều y tá trẻ đều khen ngợi cô ấy. Cô ấy cảm thấy vui nhưng cũng có chút bất an, chính vì thế nên lại bắt đầu kiên trì học tập, cố gắng vươn lên.

Sau khi kết hôn, cô ấy không còn cảm giác bất an nữa, nhưng cảm thấy hài lòng về sự tiến bộ tích cực này, vì vậy cô ấy vẫn làm việc chăm chỉ như trước lúc kết hôn.

Những năm qua mãi nỗ lực phấn đấu, cô ấy và Tô Tiểu Chí không hề có cơ hội cãi vã. Ngoài việc là vợ chồng, họ còn giống như những người đồng chí cùng nhau tiến bộ, giám sát lẫn nhau.

“Chị, cũng nhờ chị đã dạy em.” Lâm Hiểu Quang cảm kích nói.

Tô Du mỉm cười nói: “Là do tình cảm của bọn em tốt. Nếu không, dạy cái gì cũng vô ích thôi. Nên nhớ mối quan hệ hiện tại của các em, dù có chuyện gì xảy ra thì hai vợ chồng cũng phải cùng nhau thương lượng, chung sống tốt đẹp.”

Lâm Hiểu Quang bây giờ coi Tô Du là một trưởng bối cực kỳ nhìn xa trông rộng, đương nhiên nói cái gì thì nghe cái nấy.

Bởi vì cả nhà Tô Tiểu Chí cũng về, nên cả nhà họ Tô cũng coi như là được đoàn tụ rồi. Lúc giao thừa, cả nhà sẽ ngồi lại cùng nhau chụp một bức ảnh gia đình hạnh phúc.

Sau khi nhận được ảnh, mọi người đều rất là kích động, cho thấy vẫn luôn giữ bên mình, đợi sau này con cái lớn rồi, để lại cho chúng nó xem.

Mùng hai, khi Tô Du trở về nhà mẹ, Tô Lâm lén lút tìm Tô Du thương lượng, hi vọng nhân lúc anh ba có ở nhà, dẫn Vương Phàm về nhà gặp mặt.

Tính ra, cũng đã chính thức bên nhau một năm rồi.

Tô Du hỏi: “Đã suy nghĩ kỹ rồi, thật sự quyết định rồi sao?”

"Chị, em cảm thấy rất thích hợp, em cũng đã đến tuổi rồi.”

Tô Lâm kém Tô Du mười hai tuổi, hiện tại đã hai mươi hai, tính theo thời đại này, quả thật đã đến tuổi kết hôn rồi. Đương nhiên, Tô Du thực sự càng hy vọng Tô Lâm có thể chăm học hơn, cô còn định đưa Tô Lâm vào học ở trường đại học công nông binh.

Nhưng bản thân Tô Lâm lại không muốn đi học, cô bé rất hài lòng với cuộc sống hiện tại. Tô Du cảm thấy cô bé đã lớn hơn rồi, cũng không còn khắt khe như trước nữa. Người trưởng thành, sẽ chọn cuộc sống mà họ thích.

"Nếu thật sự đã nghĩ kỹ rồi, cảm thấy có thể sống cả đời, vậy em cứ dẫn về gặp mặt. Chuyện kết hôn không thể nói trước, chúng ta phải xem người ta như thế nào trước đã.”

“Được.” Tô Lâm vui vẻ nói.

Bởi vì Tô Lâm định đi thương lượng với Vương Phàm, cho nên Tô Du cũng không nói trước chuyện này cho mọi người trong nhà biết. Chỉ để Tô Lâm thu xếp càng sớm càng tốt, dù sao Tô Tiểu Chí cũng không thể trì hoãn công việc vì chuyện gia đình. Công việc trong quân đội đều là những việc quan trọng.

Kết quả đợi đến mùng bốn, Tô Tiểu Chí cũng sắp trở về doanh trại, những Tô Lâm cũng chẳng có an bài gì.

Tô Du bí mật hỏi: “Làm sao vậy?"

“Chị, nhà anh ấy rất bận, không có thời gian. Hơn nữa anh ấy nói bây giờ công việc vẫn còn chưa ổn định, rất ngại đến.”

Nghe vậy Tô Du có chút không vui. Đây chẳng phải chiêu trò mấy tên tra nam dùng để lôi kéo sao. Thật sự nếu đã quyết định rồi, biết nhà gái đồng ý gặp mặt, còn không lập tức chạy đến đây?

“Chị cảm thấy người này không được, em tự mình nghĩ kỹ.”

Tô Du nghiêm túc nói.

Tô Lâm có hơi do dự, dù sao cũng bên nhau một năm, là đối tượng đầu tiên trong đời, cô bé còn thật lòng như thế.

“Chị, em thấy để coi lại đã. Không chừng anh ấy bận thật thì sao. Hơn nữa anh ấy thật sự rất tốt với em.”

Tô Du nghiêm túc nhìn cô ấy: “Được, em có thể từ từ xem thử, nhưng em và cậu ta phải giữ khoảng cách. Ngoài ra, đừng quên việc học. Bộ tài liệu đại học mà chị đưa cho em phải tiếp tục nghiên cứu.”

Tô Lâm vội vàng gật đầu: “Em biết rồi chị.”

Mùng năm thì Tô Tiểu Chí đi, khi lên xe vẫn còn lưu luyến không nỡ, ôm lấy Viên Viên không rời tay.

Tống Đông Chính thấy thế mặt mày tối sầm lại. Em vợ như thế này, hoặc là muốn giành vợ anh, hoặc là muốn giành con gái anh đây.

“Hay là em tự sinh một đứa đi, không cần phải ngưỡng mộ anh và chị em.”

Tô Tiểu Chí không vui nói: “Em không sinh được đứa nào đáng yêu như thế.”

Lâm Hiểu Quang: “...”

Nếu để những người trong quân đội nhìn thấy tiểu đoàn trưởng Tô danh tiếng lẫy lừng có tính nết như thế này chắc là cười đến rụng quai hàm luôn mất.

Cuối cùng, Tô Du không nhìn được nữa, ôm đứa nhỏ lại, rồi đuổi người ta lên xe.

Cặp cậu cháu vừa tách ra, mắt lớn mắt nhỏ đều đỏ cả lên. Đứa nhỏ thậm chí còn gào lên: “Cậu...” Không còn ai đưa con bé đi xem phim, mua kẹo, mua đồ chơi cho nữa.

Tô Tiểu Chí càng đau lòng hơn.

“Chị, hay là chị dẫn Viên Viên đến chỗ em ở một thời gian đi.”

Tống Đông Chinh suýt chút bùng nổ.

Tô Du cười nói: “Được, nhưng trong quân đội không có phim, không có kẹo ăn, cũng không có quần áo đẹp. Đúng lúc, chị cũng muốn cho đứa nhỏ có cuộc sống đơn giản, đến quân đội cũng tốt. À phải, trong quân đội có phải còn huấn luyện, dạy viết chữ gì không?”

Tô Tiểu Chí còn chưa kịp vui mừng, Viên Viên lập tức xoay người đi không nhìn cậu nữa, sau đó ôm chặt lấy cổ Tô Du: “Tạm biệt cậu!”

"...”

…………

Thời gian cuối năm trôi qua rất nhanh. Tô Du lại liên tục tiếp nhận thêm một nhóm người, nông trại trên núi cũng không đủ dùng nữa rồi.

Những người này cũng không phải nhàn rỗi, bọn họ thực sự lên núi khai khẩn đất hoang, tự chia đất làm rẫy.

Suy cho cùng, nhàn rỗi thì nhàn rỗi, tự mình trồng chút gì đó cũng tốt. Năm nay, mấy người không biết cày cấy đều không tìm được chủ đề chung để nói chuyện với người khác.

Chẳng hạn như, những nhà vật lý trong trang trại gần đây đã đóng cửa để thực hiện một số nghiên cứu, sau đó những nghiên cứu này nói nên làm ruộng bậc thang để thuận tiện cho việc tưới tiêu.

Mặc kệ những người khác có tin hay không, dù sao sau này vẫn phải làm mấy thứ thuận tiện cho việc tưới tiêu hơn. Đương nhiên, những người này cũng không rảnh rỗi, bọn họ vẫn tiếp tục nghiên cứu. Bọn họ đương nhiên không biết, thành quả thực nghiệm của cái gọi là ruộng bậc thang này chỉ là một thành quả nhỏ từ bài nghiên cứu chính mà thôi.

Mấy người bên hóa học cũng không rảnh rỗi, đang nghiên cứu ra một loại phân bón hóa học.

Các nhà sinh học chỉ đơn giản mang một số loại từ trại nuôi trồng, thử cải thiện gen của mấy vật súc đó, coi có thể cho chúng đẻ trứng, nhiều thịt hơn không.

Những người làm nông nghiệp cũng không hề nhàn hạ, suốt ngày học kiến ​​thức, chuẩn bị cải tạo giống.

Ngay cả mấy lão quân nhân cũng bắt đầu quân sự hóa nông nghiệp. Nghiên cứu làm sao sắp xếp lao động hợp lý để có thể hoàn thành công việc đồng áng đạt hiệu quả cao hơn.

Dù sao, những gì mọi người đang làm dường như đều có liên quan gì đó đến việc đồng áng, nhưng chân tướng thật sự như thế nào, cũng không ai biết cả.

Chỉ biết đi theo cày cấy là được rồi, không làm việc thì sẽ bị đào thảo.

Tô Du cũng không rảnh, trong tỉnh rất nhiều việc. Dù không quấy rối với các tỉnh khác nhưng chuyện cô nên làm vẫn phải làm, chẳng hạn như phải bắt hết những con sâu mọt.

Hơn nữa, nhờ sự yên bình trong tỉnh hai năm nay, chức vụ của cô cũng được thăng tiến, hiện cô đã là thứ trưởng của bộ tuyên truyền trong tỉnh.

Một thứ trưởng chỉ hơn ba mươi tuổi, chắc chắn có thể nói là tuổi trẻ tài cao. Hơn nữa, chức vụ này của cô cũng chẳng là gì, quan trọng là tổ chức của cô giờ đã quản lý toàn bộ tỉnh, nói câu không khách sáo chính là, ngay cả phó tỉnh trưởng Khâu cũng không quản được cô.

Nhưng mà Tô Du cũng rất có chừng mực, cho nên vẫn còn rất kính trọng những vị lãnh đạo trong tỉnh, có chuyện gì cũng thương lượng cùng bọn họ. Giữa hai tổ chức rất là hòa hợp.

Phó tỉnh trưởng Khâu có chuyện gì cũng đã quen tìm Tô Du thương lượng rồi.

Thanh niên thất nghiệp trong tỉnh càng lúc càng nhiều, phó tỉnh trưởng Khâu cảm thấy tình trạng này không ổn nên đã đến tìm Tô Du bàn cách giải quyết.

Tô Du vừa nghe liền biết là tình trạng gì, đây không chỉ là tình hình trong tỉnh, bọn họ không có cách giải quyết vấn đề này.

Hơn nữa cô cảm thấy qua mấy tháng nữa thôi, cấp trên sẽ giải quyết ngay.

Nhưng Tô Du cũng có suy nghĩ của riêng mình, cô dự định sẽ cố gắng sắp xếp mọi người tại địa phương. Như thế sau này đi thăm người thân cũng tiện, không phải sống xa nhà, cũng thuận tiện cho người nhà chăm sóc.

Đây là chuyện duy nhất mà cô có thể làm.

Vì vậy, cô đã đem tiết lộ tình trạng mà mình suy đoán ra cho mấy người phó tỉnh trưởng Khâu một chút, phó tỉnh trưởng Khâu nghe vậy, cảm thấy suy nghĩ của Tô Du cũng rất có khả năng. Dẫu sau từ mấy năm trước, đã có rất nhiều thanh niên trẻ tuổi ủng hộ xây dựng nông thôn rồi.

“Tôi đề nghị bố trí trường học ở nông thôn nhiều hơn tạo điều kiện thuận lợi cho các em đi học, cũng có thể sắp xếp một số người, ngoài ra còn có thể xây thêm một số công xưởng nhỏ. Đãi ngộ thấp một chút cũng không sao…”

Phó tỉnh trưởng Khâu trịnh trọng nói: “Chuyện này cần phải xem xét lại, nếu thật sự giống như cô nói, lượng công việc này rất nhiều, phải sắp xếp cho ổn thỏa”

Vào tháng mười hai, quả nhiên cấp trên gửi văn kiện xuống.

Cả tỉnh lỵ đang sôi sục.

Tô Du cũng được giao một nhiệm vụ lớn, cho nên bận đến mất gót chân không chạm được đất.

Không ngờ lúc này Tô Lâm đột nhiên tìm tới cô, nói đối tượng muốn gặp trưởng bối trong nhà.

Tô Du cảm thấy đối tượng này của Tô Lâm thật sự biết cách chọn thời gian quá, lúc rảnh thì không chịu gặp, lúc bận không kịp thở thì lại mò tới đây.

“Gặp trưởng bối là định kết hôn rồi sao?”

Tô Lâm gật đầu: “Cả năm nay anh ấy đều rất tốt với em. Cái gì cũng chiều theo em, hơn nữa còn rất cố gắng làm việc, bây giờ cũng được thăng lên trưởng ban rồi.”

Nhìn thấy điệu bộ hạnh phúc của Tô Lâm, Tô Du nói: “Tô Lâm, em thật sự đã nghĩ kỹ rồi sao? Kết hôn là chuyện cả đời. Chị không mong sau này em sẽ hối hận.”

“Chị, sao em phải hối hận chứ. Em thật sự cảm thấy rất tốt. Điều kiện nhà anh ấy cũng tốt, người nhà cũng không tệ. Cha mẹ anh ấy cũng rất hiền lành.”

Từ nhỏ Tô Lâm đã không có cha mẹ, trong lòng đặc biệt ngưỡng mộ với những ai còn song thân.

“Vậy đợi khi nào chị bận xong rồi hẹn ngày gặp, công việc bây giờ đang rất nhiều.”

“Được, để em nói với anh ấy.”

Khi đến công viên nhỏ đã hẹn từ trước, Tô Lâm nhìn thấy Vương Phàm đang ngồi trên ghế đang tách hạt dưa. Vương Phàm để kiểu tóc chia hai mái, sắc mặt hơi nhợt, đeo một cặp kính cực kỳ văn nhã lịch lãm.

Thấy Tô Lâm đi tới, anh ta đưa cho Tô Lâm hạt dưa đã bóc vỏ. Tô Lâm ăn một cách rất ngọt ngào.

“Gần đây công việc trong đơn vị người nhà em rất bận, không có thời gian. Hay là hẹn muộn một chút đi, nhưng mà anh yên tâm, bọn họ đã đồng ý rồi.” Chị cả đồng ý, những người khác trong nhà cũng không dám có ý kiến.

Thấy không thể gặp liền, Vương Phàm nói: “Thế chẳng phải bây giờ không thể định được sao?”

Tô Lâm đỏ mặt: “Gấp cái gì chứ?”

“Anh muốn quyết định sớm hơn. Tô Lâm, em biết đấy, em gái anh sắp về quê.”

Tô Lâm nói: “Em biết, anh lo lắng em ấy không đuổi kịp chuyện chúng ta?”

Vương Phàm cảm thấy có chút không biết nên mở miệng thế nào, nhưng anh ta chỉ do dự một hồi rồi lại rất kiên định: “Tô Lâm, em yên tâm, sau này anh nhất định sẽ đối xử tốt với em. Anh sẽ cố gắng làm việc, cố gắng tiến bộ, sau này tiền lương kiếm được đều giao cho em quản.”

Nghe lời này của Vương Phàm, Tô Lâm càng cảm thấy ngại ngùng, cúi đầu ừm một tiếng.

“Sau này em không phải làm gì cả, cứ ở nhà, ngày thường nấu ăn cho anh, sau này chúng ta có con, em vẫn có thể tự lo cho mình. Không cần lo lắng gì cả, cứ yên tâm ở nhà, được không?”

Tô Lâm vừa muốn gật đầu, lại ngượng ngùng nói: “Nói cái gì thế, em cũng phải đi làm chứ.” Chị cả nói, phụ nữ tuyệt đối không thể quanh quẩn mãi ở bếp lò được. Muốn nấu cơm thì cùng nấu. Đây là nguyên tắc.

Vương Phàm nhìn cô ấy nói: “Công việc, anh thấy có thể không cần làm. Anh có thể nuôi em.”

“Em có thể tự mình làm được, không để anh nuôi, chúng ta cùng nhau phấn đấu.” Tô Lâm cảm thấy vô cùng có động lực.

“... Ý anh là, sau này chúng ta kết hôn, em không cần phải đi làm, ở nhà hưởng phúc là được. Công việc của em… để cho Vương Tĩnh. Như thế em ấy cũng không cần về quê. Cả nhà chúng ta có thể cùng ở bên nhau rồi.”

“...” Tô Lâm cảm thấy giống như mình nghe nhầm.

“Vừa rồi anh nói cái gì, em nghe không rõ.”

Vương Phàm nói: “Tô Lâm, em không có cha mẹ, học lực cũng chỉ mức trung học, cha mẹ anh cũng không ghét bỏ em. Nhà anh có điều kiện em cũng thấy rồi, cũng không tệ mà, không thiếu đến mức em phải đi làm kiếm tiền. Thật đấy, anh có thể nuôi em cả đời.”

Tô Lâm ngây người nhìn anh ta, trong đầu liền nhớ tới trước đây cô ấy từng hỏi chị cả tại sao anh rể có tiền đồ như thế rồi mà chị cả còn phải làm việc cực khổ.

Lúc đó chị cả cô ấy đã nói như thế nào?

“Nhờ anh rể nuôi? Lúc yêu em, có thể nuôi em cả đời. Lúc không yêu em, mấy năm nay em ăn của tôi dùng của tôi mặc của tôi thì đừng lên tiếng giở giọng với tôi… nghe hiểu là ý gì không, chị chỉ nói đơn giản như thế với em, heo đó có phải cũng là do người nuôi không. Cho nên bất cứ khi nào chúng ta muốn giết nó, nó cũng không thể phản kháng. Em thấy con bò già giúp người nông dân làm việc đấy, có ai dám động đến? Chính là đạo lý đó đấy, nghe có hiểu không.”

…………

Ngày hôm sau, Tô Du bận tối mắt tối mũi, Tô Lâm lại đến tìm cô.

Tô Du nói: “Chị thực sự rất bận, không có thời gian đi gặp đối tượng của em.” Kết quả vừa ngẩng đầu lên nhìn, hai mắt Tô Lâm đã sưng vù lên như quả óc chó.

“Em sao thế?”

“Chị, có người muốn nuôi em như nuôi heo!” Tô Lâm tức giận nói. Cô ấy trông giống heo lắm sao, dựa vào đâu chứ?

Tô Du nhất thời không kịp phản ứng: “Từ từ nói.”

Tô Lâm bĩu môi, vừa buồn vừa tức thuật lại những lời nói hách dịch mà đối tượng của cô ấy nói.

Tô Du nghe xong bình tĩnh nói: “Cho nên, em còn định tiếp tục nữa không?”

“Không!” Hôm qua những gì nên khóc cũng đã khóc rồi, nên buồn cũng đã buồn xong rồi. Tình yêu đã mất cũng bị cô ấy chôn vùi rồi.

Vừa nghĩ đến người đàn ông muốn nuôi cô ấy như nuôi heo, cô ấy không cần. Lỡ như có ngày nào đó bị giết thì phải làm sao?

Tô Du nghe xong cảm thấy khá hài lòng. Đầu óc vẫn chưa bị hỏng, vẫn còn rất sáng suốt.

“Con trâu già chết rồi cũng bị người ta ăn thịt thôi. Em chắc chắn muốn làm con trâu già chứ?”

“Nhưng em cũng không muốn làm heo.” Tô Lâm chán nản nói.

“Sao em không nghĩ đến việc làm người đường đường chính chính chứ.”

Tô Lâm: “...”

Tô Du nói: “Làm người cầu tiến. Đừng vì bất cứ ai mà ngăn cản sự tiến bộ của bản thân. Em thấy rồi đấy, đàn ông sẽ lừa dối em, nhưng kiến thức của em sẽ không lừa dối em, công việc cũng sẽ không lừa dối em.”

Lúc này Tô Lâm cảm thấy chị cô ấy đúng là bụng đầy chữ nghĩa.

Ngày hôm sau trở về văn phòng, cô ấy đang định phấn đấu làm việc. Kết quả là Vương Phàm lại đến tìm cô ấy nữa.

Suy cho cùng, nhà họ Vương hiện tại cũng rất gấp, mọi việc quá đột ngột, không kịp thu xếp đơn vị, trong nhà định tìm quan hệ, nhưng những người có quan hệ đều đang bận thu xếp cho con cái nhà họ. Chỉ là trong tòa soạn sắp xếp không ít người vào rồi.

Đều là họ hàng của các lãnh đạo khác.

Vương Phàm định tìm Tô Lâm bàn bạc lại đàng hoàng. Tô Lâm nhìn thấy anh ta cảm thấy có hơi khó chịu nên nói: “Không có gì để bàn cả, tôi sẽ không từ bỏ công việc.”

“Tô Lâm, sao em không tin anh? Anh thực sự sẽ nuôi em cả đời. Vương Tĩnh rất cần công việc này.”

"Vậy sao anh không nhường công việc của mình đi, để em nuôi anh.”

Vương Phàm nghe vậy thì mấp máy môi, thì thào nói: “Nhưng học vấn của em thấp hơn anh, cấp bậc thấp hơn anh, tiền lương cũng thấp hơn...”

Tô Lâm tức giận đến cùng cực, không ngờ người ta lại nhìn cô bằng ánh mắt này. “Vậy lúc đầu anh tìm tôi làm gì?"

“Anh cũng không định tìm ai mạnh hơn anh.”

Tô Lâm tức giận đến choáng váng, hóa ra người ta tìm cô ấy là vì cô ấy yếu hơn. Cô ấy cũng không ngốc, tại sao người ta lại tìm người yếu hơn chứ, còn không phải vì để làm heo mà nuôi sao. Đổi lại là chị cô ấy, ai dám nói những lời như thế chứ.

Không được, loại người này không nên tiếp cận chị cô ấy!

“Chúng ta không còn quan hệ gì nữa, chia tay rồi, sau này đừng tìm tôi. Đồ cặn bã!” Tô Lâm chửi xong, lại đi tới chỗ chị gái.

Lần này cô ấy khá dứt khoát, quyết định học đại học.

Bây giờ cô ấy là người trong đơn vị cho nên có thể xin tạm giữ chức để đi học. Cũng không cần chiếm dụng danh sách số lượng tuyển sinh của người khác, dù sao cũng đều là danh sách trong đơn vị.

Tô Du bảo cô ấy đến gặp lãnh đạo để nộp đơn. Có chuyện gì nói sau. Dù sao theo tình hình đơn vị của Tô Lâm, nếu không có gì ngoài ý muốn thì có thể thuận lợi đi rồi. Nếu có người muốn so quan hệ, thì Tô Du sẽ ra tay.

Thế là mấy ngày sau, Tô Lâm đã đăng ký theo học tại đại học Công Nông Binh.

Tô Lâm vốn nghĩ rằng mọi chuyện sẽ tốt đẹp, kết quả bên phía Vương Phàm nhận được tin tức, thì nhúng tay vào, nhờ lãnh đạo có quan hệ tốt chặn đứng đơn xin của cô ấy. Thử làm công tác tư tưởng cho Tô Lâm.

Tô Lâm chẳng nói hai lời lập tức gọi điện cho chị gái.

Không lâu sau, thị trưởng Tống gọi một cuộc điện thoại đến.

Bên cục tuyên truyền đã nhanh chóng chấp thuận đơn của Tô Lâm. Sau khi Tô Lâm làm xong các thủ tục, Vương Phàm vội vàng tới tìm lãnh đạo.

“Cậu còn đến tìm tôi, tôi sắp bị cậu hại chết rồi.” Chủ nhiệm nhìn cấp dưới bình thường có quan hệ không tồi này, tức đến trán đầy mồ hôi, nói. “Cậu có biết ai vừa mới gọi cho tôi không, là thị trưởng Tống! Người ta hỏi tôi tình hình đơn xin vào đại học Công Nông Binh, còn đặc biệt hỏi thăm tình trạng của Tô Lâm.”

Vương Phàm ngạc nhiên hỏi: “Tại sao thị trưởng Tống lại quan tâm đến Tô Lâm như vậy?"

“Tôi cũng thấy khó hiểu, mà suy nghĩ kỹ, vợ của thị trưởng Tống không phải cũng họ Tô sao?"

Lần này khiến anh ta hối hận chết mất thôi, đâu biết có nhiều họ Tô thế chứ, vậy mà lại thật sự có quan hệ với nhau.

Có quan hệ sao không nói sớm?

Càng nghĩ càng lo lắng: “Vợ của thị trưởng Tống, không phải người đó trong ủy ban sao?” Anh ta giơ ngón tay cái lên.

Người này còn đáng sợ hơn thị trưởng Tống…

Vương Phàm cũng toát mồ hôi hột vì sợ hãi, khi anh ta chạy ra ngoài tìm Tô Lâm thì Tô Lâm đã thu dọn đồ đạc rời đi.

Cô ấy không chỉ xin tạm giữ chức, mà còn xin nghỉ phép. Nhân lúc trước khi khai giảng ôn tập lại một số kiến thức hồi trung học, đảm bảo có thể theo kịp tiến độ sau khi lên đại học.

Cô ấy đã quyết định, sau này nhất định phải tiến bộ, phải trở thành người có ích, bất kể là ai, cũng không khiến cô ấy từ bỏ mục tiêu. Bởi vì cô ấy phát hiện, chỉ có những nhân tài mạnh mẽ mới có thể vạn ác bất xâm. Giống như chị cả vậy.

Từ nay về sau, cô ấy cũng sẽ làm một người vạn ác bất xâm như thế.

Sau đó, Vương Phàm đến khu nhà máy dệt để tìm người, nhưng bị Tô Đại Chí đuổi đi. Cũng không dám đến nữa.

…………

Tô Du luôn nghĩ rằng Tô Lâm nên kết hôn sau khi tốt nghiệp đại học, kết quả lại trở thành người theo chủ nghĩa độc thân của nhà họ Tô, thậm chí còn chưa từng suy nghĩ đến chuyện kết hôn.

Sau khi tốt nghiệp Trường Đại học Công Nông Binh, cô ấy không trở lại làm việc mà chọn ở lại trường để tiếp tục học lên cao và trở thành giảng viên trong trường.

Cũng không biết xảy ra chuyện gì, sau khi học đại học, vậy mà lại có cảm giác hứng thú với những kiến thức sâu rộng này.

Phải đến năm thứ tư tốt nghiệp đại học, những thay đổi kinh thiên động địa mới diễn ra.

Khắp nơi đều là tin tức khiến người ta chấn động.

Thực ra mấy năm nay người trong tỉnh cũng chẳng gặp phải ảnh hưởng gì. Nhưng mà mọi người vẫn thích làm mấy chuyện ăn mừng như thế này.

Mọi người xuống đường ăn mừng trong niềm hân hoan.

Cùng lúc đó, mấy lão đồng chí trên nông trại cũng lần lượt được đón về.

Trước khi đi, còn căn dặn người canh giữ, phải để nơi này lại. Sau đó làm xong chuyện sẽ quay về đây dưỡng lão.

Bọn họ đều cảm thấy, cả đời trải qua biết bao nhiêu phong ba bão táp, hóa ra những ngày tháng ở nơi này mới là thư thái nhất.

Khi mọi người bước ra, tất cả đều mập hơn một chút.

Những chuyện tiếp theo, giống như một giấc mơ khiến mọi người trở tay không kịp. Rất nhiều người đều cảm thấy Tô Du sắp gặp xui xẻo lớn rồi.

Kết quả, một tờ giấy điều lệnh xuống, Tô Du phải đến Bắc Kinh nhậm chức. Tuy vẫn là chức phó, nhưng cũng thuộc loại tốc độ ngồi hỏa tiễn.

Tống Đông Chinh thì trở thành tỉnh trưởng trong tỉnh.

Ban đầu đã hẹn, ai cấp cao hơn thì đi theo người đó. Rồi thời điểm này cũng tới, cũng không thể tự mình quyết định được. Tổ chức cần mình ở đâu, thì mình phải ở đó mà làm việc.

Vì vậy, khi Tô Du nhậm chức, đã đưa cả nhà họ Tống lớn nhỏ đều đến Bắc Kinh.

Tống Đông Chinh đáng thương tiễn họ đến Bắc Kinh.

Trong xe, Tống Đông Chính không vui nói: “Sớm muộn gì anh cũng đi.”

Tô Du phớt lờ anh và bắt đầu lên kế hoạch cho cuộc sống tương lai: “Dù được cung cấp nhà ở nhưng chúng ta vẫn phải tự mua nhà cho mình. Em muốn mua một căn trong tứ hợp viên, rộng rãi thoải mái.”

“Chị à, em cũng thích tứ hợp viện.” Tô Lâm vui vẻ nói. Lần này cô ấy cũng tới Bắc Kinh để tiếp tục việc học, chuẩn bị vào trường đại học tốt nhất Trung Quốc.

Tô Du liếc cô ấy một cái: “Đồng chí Chiêm Kiến Hoa nói rằng đang đợi em ở Bắc Kinh. Nhà bọn họ cũng trong tứ hợp viện. Lần này sau khi về đó, nhà cũng đã trả lại cho bọn họ rồi.”

Chiêm Kiến Hoa là con trai của một lão giáo sư trong trang trại, bởi vì quyết tâm không rời bỏ người cha già của mình, kết quả một người trẻ tuổi liền theo cha ở trong nông trại suốt mấy năm, tiểu thịt tươi thành lão thịt khô. Sau khi Tô Lâm yêu thích học tập, thỉnh thoảng cũng đi tìm những giáo sư để thảo luận, sau này đi nhiều rồi, cũng trở nên quen biết.

Nhưng lúc đó Chiêm Kiến Hoa cảm thấy bản thân mình không ổn, không nói nên lời. Tô Lâm chuyên tâm vào việc học, càng không màng đến chuyện đó.

Chỉ là bây giờ hình thức đã thay đổi, Chiêm Kiến Hoa mới mở lời.

Tô Lâm im lặng không nói gì. Chờ cho đến khi sự nghiệp của cô có thành tựu rồi mới nói.

Tô Du cũng chẳng quản cô ấy, cô gái nhỏ giờ đã trở thành người lớn, trở nên rất có chủ kiến.

Con tàu chạy chầm chậm hướng về phía Bắc Kinh, Viên Viên lúc này đang học tiểu học, tròn xoe mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, những gì không nỡ trước đây, bây giờ cô đã có kỳ vọng về tương lai rồi: “Mẹ, thật sự có vịt quay và kẹo hồ lô sao?”

Tô Du vươn tay ôm lấy cô bé: “Có, đều có cả.”

“Mẹ, còn bao lâu nữa?”

“Sắp rồi.”

“Sắp rồi là bao lâu?” Đứa nhỏ bây giờ không dễ lừa nữa.

“Cứ đi ngủ một giấc thật ngon, mơ một giấc thật ngon, khi tỉnh lại thì sẽ đến.” Lúc nãy con bé vẫn chưa nghỉ ngơi đầy đủ.

Viên Viên xoay người: “Con muốn cha bế.”

Tống Đông Chính cười bế con gái mình lên. Chớp mắt, đứa bé đã lớn tới chừng này rồi: “Ngủ đi, có cha ở đây.”

Một lúc sau, cô bé đã ngủ say, Tống Đông Chinh xúc động nói với vợ: “Anh thật sự không muốn làm gì cả, muốn cùng ở bên em và con.”

“Cha, không được, phải làm một người có ích chứ.” Đứa trẻ nhắm mắt nói.

Tống Đông Chinh và Tô Du nhìn cô bé, sau đó bật cười.

*Lời editor: Và thế là team lại hoàn thêm một bộ truyện mới, một bộ truyện đầy ý nghĩa và rất thực tế. Cảm ơn mọi người đã luôn ủng hộ, đồng hành cùng Mộc qua từng bộ truyện. Nếu thấy truyện hay đừng quên "ĐỀ CỬ" và cho Mộc xin cảm nghĩ nhé. Đây là động lực để Mộc cố gắng tiếp tục hoàn thành thêm nhiều bộ truyện hay khác ^^

Các hố đang mở của nhà Mộc:

Thập niên 70: Sống lại làm nữ nông dân 10 chương 1 ngày

Thập niên 80: Con đường mỹ thực 5-10 chương 1 ngày

Thập niên 60: Chị cả như mẹ kế (bộ này motip giống bộ thập niên 60: Cuộc sống tốt đẹp sau khi trọng sinh) - dự kiến đăng vào ngày 19/9 cũng 10 chương 1 ngày

Một lần nữa cảm ơn mọi người rất nhiều ạ <3 Moa~~~~~

Bình Luận (0)
Comment