“…Thưa cô, em đã rất mãn nguyện rồi, bộ phận tài vụ chuyên quản lý tiền bạc, trách nhiệm rất lớn, cho dù em có đồng ý thì trong xưởng cũng chưa chắc có thể tin tưởng em, dù sao em cũng là nửa đường học cái này, vả lại học lực cũng không phải cao lắm…”
“Đó là bởi vì trong xưởng không có ai biết trọng dụng người tài, cô cho rằng em hoàn toàn có thể nhận trọng trách kế toán, ái chà…tiếc rằng cô chỉ là một giáo viên thôi, không thể quản những chuyện trong xưởng của em được.”
Tô Du nói một cách bất lực: “Em biết, cho dù em có nỗ lực đến đâu thì điểm xuất phát của em vẫn thấp hơn người khác, sức cạnh tranh cũng không bằng người khác, nếu em là sinh viên đại học…”
“Sinh viên đại học…em cũng có thể thi đại học mà!”
Cô giáo Từ nghiêm túc nói.
Tô Du nhìn cô giáo Từ một cách đầy kinh ngạc.
“Mỗi năm các người chuyên đều có vài người được tham gia dự thi đại học, mặc dù trường chúng ta hơi ít nhưng cũng có ba vị trí đấy.”
Tô Du căng thẳng nuốt nghẹn miếng nước bọt: “Thưa cô, em cũng được sao, em có thể học đại học ư?”
Cô giáo Từ nghiêm túc nói: “Có được hay không thì phải do em tự đi thi, nhưng mà năm nay chưa được đâu, đã lỡ mất rồi, em phải đợi năm sau đã, Tô Du, cô là người dạy cho em, em là một học sinh tốt, chỉ cần em kiên trì thì học đại học tuyệt đối không thành vấn đề, bây giờ quan trọng nhất chính là kết quả thi của tuần này, đây chính là mấu chốt của việc tốt nghiệp trước thời hạn đấy, tốt nhất là vượt qua trong một lần.”
Tô Du vui mừng gật đầu lia lịa.
Cô muốn thi đại học, thi đại học!
Trong giờ học, Tô Du với vẻ mặt cực kỳ tỉnh táo khiến trong lòng cô giáo Từ cảm thấy rất an ủi.
Học trò ở độ tuổi này vẫn còn muốn tiếp tục học hành đi lên, điếu này cho thấy cô học trò này rất ham muốn học hỏi tri thức.
Cô giáo Từ cảm thấy mình có thể gặp được học trò như thế ở độ tuổi này cũng coi như là may mắn của mình.
Điều hối tiếc duy nhất chính là không được gặp cô học trò này sớm hơn để mình có thể giúp đỡ cô trong độ tuổi tốt nhất.
Lúc tan học, Tô Du và Trần Thu Hương đã nhìn nhau một cái, Trần Thu Hương gật gật đầu.
Đợi Tô Du ôm lấy cặp rời khỏi trường học bèn chui vào trong nhà vệ sinh nữ.
Lúc bước ra ngoài, trong cặp hình như trống trải đi một chút, một lúc sau, Trần Thu Hương bước ra ngoài với khuôn mặt rất hào hứng khi mình sắp được mặc trên người bộ trang phục đẹp đẽ.
“Lớp trưởng lớp trưởng, lần sau cần gì cứ nói với tôi nhé.”
“Thu Hương à, cô cần gì cứ nói với tôi nhé, đúng rồi, chuyện này đừng cho người thứ ba biết nhé, nhiều người biết lại lộn xộn.”
Đây là mạng lưới quan hệ quan trọng của cô đấy, thời buổi này ai nắm trong tay vật tư thì người đó chính là đại ca.
Trần Thu Hương gật gật đầu, vẫn là người chắc chắn như lớp trưởng mới có thể dựa dẫm vào.
Buổi tối khi về nhà, cả nhà đều nhìn Tô Du bằng ánh mắt sáng rỡ.
“Chị, ngày mai chị sẽ đến công đoàn làm sao.” Tô Lâm hào hứng
“Ừ.” Tô Du gật gật đầu nói, sau đó tìm kiếm thứ gì đó từ trong túi và lấy ra một tấm vải màu xanh biển dài khoảng một mét rưỡi đưa cho Tô Lâm.
“Đây là cho em, dạo này em làm việc rất cực khổ nên thưởng cho em đấy.”
Tô Lâm bỗng chốc sáng rỡ cả hai mắt.
Tô Du nói: “Tiểu Lâm, chỉ là người rất hiểu chuyện, chỉ cần em có biểu hiện tốt thì cho dù em không tìm chị lấy thì chị cũng sẽ mua đồ tốt cho em, sau này hãy tiếp tục biểu hiện thật tốt nhé.”
“Ừ ừ ừ, chị, em biết rồi.” Tô Lâm hào hứng nói.
Thật vui quá đi.
Chẳng lẽ đây chính là lời chị nói, cảm giác tự lực cánh sinh sao, cô bé còn tưởng chị sẽ không mua quần áo mới cho mình nữa chứ, kết quả mình nấu cơm còn chị đi mua vải về cho cô bé.
Nghe lời của chị quả nhiên không sai mà.
Tô Du cởi giày ra: “Đau chân quá, hôm nay đi lại nhiều nơi làm việc, mệt chết đi thôi.”
Tô Lâm lập tức đến: “Chị, chị ngồi xuống, em đi lấy nước chị rửa chân, hôm nay chắc chị cũng mệt rồi.”
Nói rồi cô bé chạy đi lấy chậu đổ nước.
Cả Tô Đại Chí, Tô Tiểu Chí và Lưu Mai: “…”
Tô Du ngồi trên giường nhìn những người khác: “Tụi em cũng vậy, ai có biểu hiện tốt chị đều nhìn thấy rất rõ ràng, ai một lòng với cái nhà này, ai không đồng lòng chị không cần nhìn cũng biết rồi.”
“Em biết rồi chị.” Những người khác trả lời.
Tô Du lại quay qua nhìn Lưu Mai: “Lưu Mai, biểu hiện của em cũng rất tốt nhưng em và Tiểu Lâm không giống nhau, mỗi tháng trong tay em vẫn còn giữ lại tiền và vé, nếu cần có thể tự đi mua.”
Lưu Mai: “…”
Tô Lâm nhanh chóng cầm cái chậu đến ngâm chân cho Tô Du.
Tô Tiểu Chí đứng bên cạnh nhìn thấy bèn ngưỡng mộ vô cùng: “Con Lâm, lấy chậu nước cho anh.”
“Nằm mơ đi.” Tô Lâm đáp trả lại: “Em đâu phải là người hầu chuyên hầu hạ người khác đâu!”
Buổi tối Lưu Mai nằm trên giường, đẩy đẩy Tô Đại Chí đang nằm bên cạnh mình: “Anh nói tại sao chị lại không mua cho em chứ, chẳng phải em cũng giặt quần áo cho mọi người sao?”
Gần đây cô ta và Tô Đại Chí cũng xem như là tình cảm ngày càng nồng nàn, lúc này có gì nói nấy.