Trên đường tan làm về, Tô Đại Chí rất tò mò về công việc ở công đoàn của Tô Du. Có phải rất thoải mái, có việc cũng không cần làm, chỉ toàn ngồi uống trà xem báo.
“Nói bậy.” Cho dù là thật như vậy, Tô Du cũng nhất định không thừa nhận.
“Em không nhìn thấy chị cực khổ biết bao. Công đoàn chỉ có vài người, so với những người làm việc ở đó thì cực khổ hơn rất nhiều. Xưởng rộng như một sân bóng đá. Trước đây chỉ làm việc chân tay, nay còn làm việc bằng đầu óc, mệt chết đi được.”
Tô Đại Chí và Tô Tiểu Chí chợt sững người, điều này khác xa với những thứ mà họ tưởng tượng.
Tô Đại Chí đáp: “Chị ơi, hay là chúng ta quay lại xưởng đi.”
“Nói bậy gì vậy, em cho rằng xưởng là do nhà chúng ta xây dựng nên sao. Hơn nữa, chị sẽ ở công đoàn có thể quan tâm các em, mệt một chút cũng không sao.”
Tô Đại Chí và Tô Tiểu Chí: “....” Lúc nào chị cũng suy nghĩ cho bọn họ.
Bữa cơm trưa chỉ có cơm ghế bắp và dưa chua, ngoài ra còn mua một bó cải xanh xào hai miếng thịt mặn. Ăn vào cũng rất thơm ngon.
Mọi người đều ăn rất ngon miệng, chỉ có Lưu Mai là có vẻ buồn bã không vui.
Bất giác cứ liếc mắt về phía Tô Du, rồi lại nhìn Tô Đại Chí. Phát hiện chị chồng và chồng mình không thèm để ý đến, sắc mặt lập tức thay đổi không vui. Nhưng mà hiện tại cô ta không còn ồn áo như trước đây nữa, chỉ có thể dùng sắc mặt để biểu hiện sự bất mãn trong lòng.
Tô Du làm như không nhìn thấy, sau khi ăn xong liền đi rửa mặt, sau đó vội vàng đi làm. Tô Tiểu Chí vội vã bỏ chén xuống chạy theo, Tô Đại Chí cũng lật đật đi theo liền bị Lưu Mai ngăn lại: “Đại Chí, có phải trong lòng anh đã không còn có em nữa hay không? Em không vui, anh cũng không thèm để ý đến.”
“Sao em lại không vui?” Tô Đại Chí buồn bã hỏi. Ăn no mặc ấm rồi thì còn có điều gì bất mãn nữa chứ.
“Chính là chuyện tối hôm qua.”
Lưu Mai chua chát nói, cô ta vừa quay về đã thấy Tô Lâm ngồi may quần áo.
Sắc mặt Tô Đại Chí lập tức thay đổi, trầm giọng đáp: “Cô thật là ích kỷ, chị gái tôi mua đồ cho Tô Lâm thì sao chứ, loại người như cô thật sự không có lương tâm, lúc cô với Tiểu Tô cãi nhau vẫn là chị cả đứng về phía cô, cô bây giờ lại trách móc chị cả chỉ vì một tấm vải, cô thật sự nhẫn tâm. Nếu như tối nay cô còn đóng mặt lạnh với chị cả, thì cô lập tức đi về nhà mẹ của cô đi.” Còn muốn chia rẽ quan hệ của gia đình anh ta, anh ta nhất định sẽ không bị mắc lừa.
Nói xong liền hất tay của Lưu Mai mà bước đi.
Lưu Mai đứng ngây dại trên mặt đất. Sau đó trong lòng lại dâng lên một cảm giác không phục. Mặc dù chồng của cô ta nói những lời rất khó nghe, nhưng thật ra...vẫn có chút đúng. Chị cả lúc đó vẫn đứng ra bảo vệ cô ta.
“Mai Tử, làm sao vậy, lại cãi nhau với Tô Đại Chí à? Theo thím thấy, cháu quá thật thà, nếu cứ như vậy sẽ chiều hư nó mất thôi.”
Thím Lưu đang cầm một cái chén và đôi đũa không biết đi ra từ đâu nói.
Lưu Mai có chút giật mình, vẻ mặt tỏ vẻ không thích, lên tiếng: “Thím hai, thím đừng có nhìn chằm chằm nhà cháu mãi được không?”
Phiền chết được.
Thìm Lưu: “Thím chỉ muốn tốt cho cháu mà thôi.”
“Muốn tốt cho cháu sao? Sao lại chưa bao giờ thấy gì cho cháu một chén cơm vậy. Chị chồng của cháu dầu gì còn cho cháu ăn no mặc ấm.”
Lưu Mai liếc mắt rồi rời đi.
Cô ta muốn chứng minh cho chị chồng thấy, cô ta là một lòng trung thành với nhà lão Tô. Chị chồng không nên thiên vị như vậy! Dựa vào đâu mà con Lâm có còn cô ta thì không? Loại chuyện này quá không công bằng.
Thím Lưu ngơ ngát đứng nhìn cô cháu nhà chồng này, suýt chút nữa tức giận không nói nên lời: “Đã ăn phải bùa mê thuốc lú gì rồi. Chị chồng cháu chính là một củ cà rốt lòng dạ đen tối thì có.”
Rào, chậu nước ở đâu bị hất tới, suýt chút nước đổ hết trên người của thím Lưu.
Bà ta giật mình nhảy cẩng lên: “Làm cái gì vậy?”
Chị cả Lâm bê chậu nước mỉm cười bước vào trong phòng.
Bên này là Tô Du đang suy nghĩ sắp xếp công việc cho ngày hôm sau, còn chuyện Tô Đại Chí chỉ tay lên trời thề đứng ở bên cô, cô cũng không hề để tâm.
Cô cũng không hề lo lắng về một con thiêu thân như Lưu Mai. Khi một con người kiêu ngạo chỉ biết tỏ thái độ, thậm chí cũng không gây chuyện thì người này căn bản sẽ không gây ra chuyện lớn gì.
Vì vậy trên đường đến xưởng, cô cũng không có thời gian nói lý với Tô Đại Chí một câu.
Nhìn thấy Tô Du bước đi, Tô Đại Chí liền nói: “Không phải chị đang giận đấy chứ?”
Tô Tiểu Chí đắc ý nói: “Em sớm đã phát hiện , ha ha ha ha.”
Chị nói rất đúng, vợ xấu hại ba đời. Cưới vợ vẫn nên chọn thật cẩn thận.
Buổi chiều, Tô Du liền bắt đầu tiến vào trạng thái làm việc. Bắt đầu sắp xếp hồ sơ, giúp ủy viên Hồ biên soạn báo cho nhà máy.