Nghe vậy, Ủy viên Hồ nghiêm mặt nói: "Đừng nói nữa, cô ta rõ ràng là muốn giành việc của cô. Tô Du, cô mới đến nên còn không hiểu. Nếu công việc này của cô bị cướp, nếu sau đó cô không có cơ hội nào để thể hiện tốt, sau này làm sao xuất đầu được?"
“Ủy viên Hồ, tôi thấy con người của cán bộ Lâm còn không tồi. Cô ấy cũng chỉ muốn giúp tôi. Hơn nữa tôi vừa mới nghĩ qua, nếu đến lúc đó cán bộ Lâm nói chuyện với Chủ tịch Tôn, phía bên Chủ tịch Tôn cũng sẽ đồng ý. Đến lúc đó sẽ gây thêm phiền phức cho ủy viên Hồ.”
“Sợ gì chứ? Quan hệ của tôi với Chủ tịch Tôn cũng không tệ.”
“Tôi chính là lo lắng vì chuyện này mà ảnh hưởng đến quan hệ của hai người. Tốt hơn hết hãy để chúng tôi chủ động thu xếp để không phải làm phiền Chủ tịch Tôn. Điều quan trọng nhất là sau này chuyện này vẫn sẽ do ủy viên Hồ quản lý, tức là chỉ có nhiều thêm một người giúp đỡ mà thôi. Nếu ủy viên Hồ không yên tâm, vậy chúng tôi cứ phân chia nhiệm vụ để cô ấy làm một phần là được. Ví dụ như để cô ấy tìm tài liệu rồi tôi viết bản thảo. Chữ ký dưới bản thảo vẫn là của Ủy viên Hồ và tôi. Dù sao thì tôi cũng viết bản thảo quen rồi. Phong cách viết đã được định sẵn, cô ấy cũng không làm được. Như vậy thì ai cũng có việc để làm, còn việc cũng không thay đổi. Ủy viên Hồ, cô thấy sao? ”
Khi thấy vậy, Ủy viên Hồ liền suy nghĩ cẩn thận, cô ấy cũng không muốn náo cho sự việc trở nên quá khó coi. "Tiểu Lâm ngày thường rất ít khi quản chuyện khác, cũng không biết tại sao lại làm thế."
“Tôi nghĩ cũng có thể là do cô ấy tốt bụng. Hôm qua cô ấy đến phân xưởng cùng tôi. Có lẽ thấy tôi quá bận nên muốn giúp tôi một chút.”
Ủy viên Hồ: "..."
Nhìn thấy vẻ mặt thành khẩn của Tô Du, ủy viên Hồ thở dài: "Được rồi, để cô ta đi thu thập tài liệu, nhưng cụ thể là viết người nào vẫn do cô quyết định."
Tìm người giúp đỡ thì được, nhưng tuyệt đối không được giao quyền.
Tô Du cười nói: "Được, ủy viên Hồ nói gì cũng được."
Khi Ủy viên Hồ từ bên ngoài trở lại văn phòng, cô ấy liền giao nhiệm vụ cho cán bộ Lâm, để cô ta đi lại trong phân xưởng để thu thập tài liệu.
Nghe vậy, mắt cán bộ Lâm liền sáng lên. Sau đó nhìn về phía Tô Du thì thấy Tô Du cười hiền với cô ta. Nhớ lại vừa rồi Tô Du đã đi theo Ủy viên Hồ ra ngoài một chuyến, Ủy viên Hồ đã thay đổi quyết định, cô ta liền biết chuyện gì đang xảy ra.
Đột nhiên cảm thấy thấy xấu hổ và có lỗi.
Lúc tan làm, Nghiêm Tiểu Phương kéo tay Tô Du bước ra ngoài: "Chị xem, chị quá thật thà rồi."
“…Người tốt sẽ gặp chuyện tốt.” Tô Du mỉm cười. Cuối cùng cũng tìm được người chạy việc vặt, sau này không phải vào phân xưởng tìm người khắp nơi. Nhiệt độ cao, xung quanh ồn ào, lại có mấy bà tám nói nhiều. Cuối cùng cũng được giải phóng!
“Đi đi đi, đến tiệm cơm ăn cơm. Tôi mời. Chúng ta quen nhau lâu như vậy, tôi còn chưa mời cô bữa nào.”
Nghiêm Tiểu Phương nhất thời cảm thấy ngượng ngùng: "Vậy thì thật là ngại qua... Nhà chị..."
“Đồng chí Tiểu Phương, nhờ có sự giúp đỡ của cô nhà tôi ngày càng tốt hơn rồi. Cô yên tâm đi.” Một nhà có năm người thì bốn người đều đi làm, cuộc sống sao có thể tệ được chứ?
Khi cả hai đi đến cổng nhà máy, Tô Du liền chạy đi tìm Tô Tiểu Chí và Tô Đại Chí, để hai người bọn họ về nhà trước.
Chị đây là muốn đi xã giao, có hiểu không? Dựa vào đầu óc của hai đứa, có đi cũng chỉ biết ăn, không làm được gì. Về ăn cơm đi, chị một phần thì hai đứa hai phần.
Nghe được lời của Tô Du, ánh mắt của hai người đột nhiên sáng ngời. Những gì đã ăn ngày hôm qua sớm đã tiêu hóa hết rồi.
“Chị, chị đi trước đi.”
Tô Tiểu Chí vui vẻ vội vàng chạy về nhà, Tô Đại Chí cũng vội vàng đuổi theo, trong lòng sợ rằng về muộn sẽ bị Tô Tiểu Chí một mình ăn hết.
Nhìn thấy hai người đi rồi, Tô Du quay đầu lại tìm Nghiêm Tiểu Phương: "Bao nhiêu tuổi rồi, còn giống như trẻ con."
Nghiêm Tiểu Phương cảm khái nói: "Đó là bởi vì họ có một người chị tốt như cô."
Tô Du thích nghe những lời này, lông mày thoáng dãn ra. Đang định đưa Nghiêm Tiểu Phương đi ăn cơm, cô chợt nghe thấy tiếng thở hổn hển từ bên cạnh truyền tới: "Tô Du, Tô Du."
Nghe được giọng nói quen thuộc, Tô Du quay đầu nhìn lại, hai mắt sáng ngời, đại gia lại tới rồi.
“Đồng chí Quốc Chí, anh lại đến rồi.”
Ngô Quốc Chí chạy đến mồ hôi nhễ nhại. Anh ta muốn buổi tối đến, nhưng lo lắng Tô Du lại đi học, vì vậy anh ta đã vội vàng đến vào giữa trưa.
Đã giữa trưa rồi, không thể trì hoãn thêm nữa.
“Vị này là?”
Nghiêm Tiểu Phương tò mò hỏi.