Bởi vì có sự xuất hiện của Tiểu Phương, những lời nói của Tô Du hết lần này đến lần khác xỉa xói Ngô Quốc Chí, vì vậy trong suốt bữa ăn ba người không ai nói với nhau câu gì.
Ăn cơm xong, Tô Du lập tức kéo Nghiêm Tiểu Phương về văn phòng.
“Đồng chí Ngô Quốc Chí, cảm ơn anh vì bữa cơm hôm nay. Em với đồng chí Tiểu Phương phải đi làm, không thể ngồi nói chuyện thêm với anh được, dù gì công việc vẫn là quan trọng nhất mà.”
Ngô Quốc Chí cúi đầu nhìn xuống đống chén đũa hỗn độn trên bàn, cùng với cái túi trống không của mình, trong lòng bất giác chua xót.
Mấy lần đến tìm Tô Du, một câu nói hay ho cũng không nghe được, ngược lại còn phải đãi cơm nhiều lần.
Bên này, Tô Du cười đến tít mắt: “Tiểu Phương, chiều nay tôi tìm cơ hội mời lại cô nhé, không tính lần mời cơm này của Ngô Quốc Chí. Con người tôi không thích tiêu tiền của người khác.”
Nghiêm Tiểu Phương thở dài một hơi: “Không cần đâu, nhưng mà Tô Du này, chị thật sự muốn kết hôn với Ngô Quốc Chí sao, tôi cảm thấy anh ta không phải là người có trách nhiệm.”
“Nhưng mà tôi đã chờ đợi Ngô Quốc Chí được nhiều năm rồi, nếu không làm vậy thật sự không hay.”
Tô Du do dự đáp.
Đối với loại người như Ngô Quốc Chí, cô sẵn sàng đá anh ta bất cứ lúc nào. Nhưng nhất định không hề bỏ qua cho anh ta dễ dàng như vậy. Huống hồ nhất định tên này sẽ không đồng ý, đến lúc đó mọi người sẽ cho rằng Tô Du thay lòng đổi dạ. Làm một thanh niên năm tốt, sao cô có thể có danh tiếng xấu xa như vậy.
Vì vậy cho dù muốn chia tay, vấn đề nhất định phải phát sinh từ Ngô Quốc Chí.
Hơn nữa phí tổn thất nhiều năm thanh xuân, phí tổn thất tinh thần, ai sẽ đền bù lại cho cô.
Mặc dù đó đều là do cô tự nguyện, nhưng bây giờ cô còn phải nuôi một đại gia đình, đương nhiên còn cần rất nhiều tiền.
“Nghe tôi, cắt đứt càng sớm càng tốt.”
Nghiêm Tiểu Phương khuyên ngăn.
“Thật ra con người anh ta giác ngộ khá tốt, vì công việc nên chưa muốn kết hôn, suy nghĩ thật sự chín chắn. Đối với một đồng chí như vậy, tôi không thể ngược đãi lại lòng tốt của họ. Cô nói có đúng không?”
“...”
Nói là như vậy nhưng đến tối sau khi trở về nhà, Tô Du lập tức tìm đến Lưu Mai để bàn bạc vài chuyện.
Công xưởng thép mà Lưu Mai làm cách công xưởng máy móc rất gần, vì vậy Tô Du đã giao cho Lưu Mai một nhiệm vụ quan trọng.
“Em đi nghe ngóng xem bình thường anh ta làm những việc gì, tiếp xúc với những ai. Đặc biết là tiếp xúc với cô gái nào. Đừng để người khác biết được là em đang theo dõi anh ta, sau khi hoàn thành nhiệm vụ nhất định có thưởng.”
Lưu Mai nghe thấy có phần thưởng, hai mắt đột nhiên sáng rực lên: “Chị, nhất định em sẽ làm tốt chuyện này.”
Tô Du gật đầu: “Chị đương nhiên tin tưởng năng lực làm việc của em. Vì vậy mới giao việc này cho một mình em làm, bởi vì em là người có năng lực nhất. Cái nhà này trước sau gì cũng giao lại cho em, bây giờ chị đang xem xét năng lực làm việc của em giỏi đến đâu.”
Trong lòng Lưu Mai vô cùng kích động, nếu như sau này nhà họ Tô thuộc về cô ta, cô ta nhất định sẽ trừng trị thẳng tay tên Tô Đại Chí vô lương tâm này.
Sau khi giao việc xong, Tô Du liền không còn quan tâm đến những chuyện khác, trong lòng cô lúc này không còn gì quan trọng hơn sự nghiệp của mình, những chuyện khác cô không cần phải tốn công sức để làm.
Gần đây cán bộ Lâm đã bắt đầu làm việc, dần dần đảm nhiệm những công việc của Tô Du, đi phỏng vấn người trong công xưởng và thu thập tài liệu. Công việc của Tô Du lập tức được giảm đi đáng kể, vì vậy liền bắt tay lên kế hoạch cho nhiệm vụ mới.
Là một thành viên quan trọng của công đoàn, đương nhiên không thể để bản thân nhàn rỗi.
Mất ba ngày Cô Du lại lập ra một kế hoạch mới - cuộc thi kỹ năng tri thức.
Hoạt động này rất phổ biến trong công xưởng sau này. Nhưng mà bây giờ nó vẫn còn là một chuyện xa vời.
Trong thời đại một người công nhân luôn tăng ca, hết sức cống hiến cho công việc, thời gian để họ nghỉ ngơi giải trí sẽ rất ít, cả năm chỉ quần quật trong công xưởng rộng như một sân bóng đá, không có thời gian nghỉ ngơi, huống hồ cuộc thi kỹ năng tri thức mà Tô Du lên kế hoạch được tổ chức một tháng một lần.
“Điều này có làm chậm trễ tiến trình công việc hay không?” Uỷ viên Hồ lo lắng hỏi.
“Ủy viên Hồ, chúng ta có thể tổ chức trong thời gian nghỉ ngơi của mọi người. Hơn nữa hoạt động này nhằm nâng cao hiệu quả công việc của công nhân. Chủ nhiệm nghĩ xem, bây giờ công nhân của xưởng chúng ta dựa vào thời gian làm việc mà tính lương. Điều này thiếu đi sự cạnh tranh làm việc trong công việc, mọi người làm việc với thời gian như nhau, vì vậy không ai bị áp lực mà phải cố gắng làm việc. Không có áp lực sẽ không có động lực. Vì vậy tôi nghĩ nếu như tạo ra một cuộc thi kỹ năng cạnh tranh tri thức, điều này sẽ có tác dụng thúc đẩy. Chúng ta không chỉ tổ chức cuộc thi cạnh tranh tri thức một cá nhân, mà còn là của đội nhóm, tập thể, thập chí giữa các công xưởng với nhau. Khích lệ tinh thần của mọi người.”
Ủy viên Trương nghe xong cũng lập tức bước đến.