Tần Lãng hai mắt như nứt ra, hướng về phía chiếc xe bị chôn vùi kêu lên: “Mẹ!”
“Mẹ, bây giờ con tới cứu mẹ ngay đây!!”
Anh chạy tới, trong đầu chỉ có một suy nghĩ, nhất định phải cứu mẹ ra, nhất định!
Anh như một kẻ điên, điên cuồng dùng tay đào đất, đôi bàn tay trắng nõn mềm mại của đào bùn hết lần này đến lần khác, chẳng mấy chốc móng tay anh đã dính đầy bùn, ngón tay bị mài đến chảy máu, nhưng anh không dừng lại.
Lần này anh nhất định phải cứu mẹ, chỉ cần mẹ chưa chết thì tổ ấm của anh sẽ không tan vỡ, cha sẽ không sống như kẻ đã chết mấy chục năm, anh sẽ không cần sống trong áy náy, bà ngoại cũng không phải người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.
Toàn bộ các ngón tay của anh đều bị mài rách, máu nhuộm đỏ đất, mưa lớn như hạt đậu tát lên mặt anh, nhưng tất cả những khổ cực này đều đáng giá, bởi vì bùn đất trước mặt đã bị anh đào ra một cái hố lớn, anh hét lên một tiếng mẹ, sau đó cứu bà ra khỏi xe.
Mẹ vẫn đẹp đẽ tươi sáng như trong ký ức, mặc một chiếc sườn xám xanh, những lọn tóc xoăn trên đầu được búi lên một nửa, khi nhìn thấy anh, mẹ cười lộ ra hàm răng trắng: “Bé ba, con ngoan của mẹ, lại đây với mẹ.”
Mấy chục năm rồi anh không được gặp mẹ, lúc này nghe thấy tiếng gọi của mẹ chỉ thấy sống mũi cay cay, lại chậm chạp không dám đi qua.
Cố Nhân mỉm cười bao dung, ưu nhã bước tới ôm anh vào lòng, cái ôm quen thuộc suýt chút nữa khiến Tần Lãng rơi lệ.
Vòng tay ấm áp này, anh đã mong nhớ suốt bao năm.
Cố Nhân lấy khăn nhẹ nhàng lau bùn đất trên tay anh: “Bé ba, mẹ biết con vẫn luôn day dứt, nhưng mẹ chết là do tai nạn, không liên quan gì đến con, con đã có vợ có con rồi, đã đến lúc phải buông xuống đi thôi. “
Tần Lãng muốn nói chuyện, nhưng trong cổ họng dường như có cái gì đó nghẹn lại, chỉ kêu được một tiếng “mẹ”, chẳng nói gì khác được nữa.
Cố Nhân lau sạch ngón tay anh, lại sờ mặt anh: “Bé ba này, mẹ rất muốn nhìn thấy con trưởng thành, kết hôn rồi sinh con, mẹ nghe cha con bảo cháu gái Nhiễm Nhiễm của chúng ta đáng yêu như thế, con sẽ giúp mẹ bảo vệ, chăm sóc bé lớn lên thật tốt, đúng không? “
Đắm mình trong ánh mắt mong đợi của mẹ, Tần Lãng không tự chủ được gật đầu.
Cố Nhân lại cười, bà cười lên thật đẹp làm sao, dường như ánh mặt trời cũng không rạng rỡ bằng nụ cười của bà.
Bà đứng dậy nắm tay Tần Lãng, kéo anh đi về phía trước, trong lòng Tần Lãng hoài nghi, không biết bà định dẫn anh đi đâu.
Chợt thấy khung cảnh trước mặt thay đổi, họ đột nhiên xuyên qua không gian và thời gian, đi đến bệnh viện nơi Tần Chính Huy qua đời.
Lúc này Tần Chính Huy đang ngồi thất thần trên băng ghế trong hành lang bệnh viện, giày cao gót dưới chân Cố Nhân phát ra âm thanh giòn tan, Tần Tần Chính Huy nghe thấy tiếng động liền ngẩng đầu lên, vẻ mặt bối rối chợt sáng bừng lên.
Ông đứng dậy chạy tới nắm chặt tay Cố Nhân: “Cuối cùng em cũng tới đón anh.”
Chỉ là ông đã biến thành lão già, Cố Nhân lại vẫn còn xinh đẹp như vậy, bà ấy có chán ghét bộ dạng này của ông không?
Như thể nhìn thấu lo lắng của ông, đôi môi hồng của Cố Nhân khẽ nhếch, trở tay nắm chặt lấy tay ông: “Ừ, em tới đón anh.”
Hai người đối mặt, trong mắt chỉ có nhau, Tần Lãng bỗng nhiên trở thành bóng đèn sáng nhất đêm.
Thấy hai người chuẩn bị rời đi, Tần Lãng vội vàng chạy theo: “Cha, thật ra con... đã tha thứ cho cha từ lâu rồi.”
Mới đầu anh cũng để tâm, nhưng sau đó Tần Chính Huy từ chức đến căn cứ chăm sóc con cái cho anh, chăm Tần Nhiễm đến là tốt, cuối cùng còn dùng cả mạng sống mình bảo vệ Tần Nhiễm, đến tận giây phút ông sắp ra đi, anh mới chợt hiểu rõ, thật ra anh đã không còn hận ông từ lâu lắm rồi.
Tần Chính Huy dừng bước chân, quay đầu lại: “Cha biết rồi, cha rất vui khi nghe con nói như vậy, nhưng con đừng đi theo chúng ta nữa, nên trở về đi thôi, vợ con con còn đang đợi đấy.”
“Trở về đi.” Cố Nhân cũng quay đầu lại vẫy vẫy tay.
Nói xong cả hai lại nhìn nhau khẽ cười, tay trong tay đi về phía xa xăm.
Tần Chính Huy sờ sờ mặt mình, hỏi: “Bộ dạng này của anh có phải rất xấu xí không?”
Cố Nhân cong lên môi đỏ, lộng lẫy tựa hoa hồng: “Có hơi xấu, nhưng chỉ cần anh vẫn là anh, em sẽ không ghét bỏ anh.”
Một cơn gió u ám thổi qua, bóng dáng hai người biến mất trên hành lang.
“Cha! Mẹ!”
Tần Lãng hét lên một tiếng, tỉnh lại từ trong mộng, sau đó bắt gặp một đôi mắt mang đầy tia máu, đáy mắt cùng đầy vẻ lo lắng.
“Cuối cùng anh cũng tỉnh rồi, còn không tỉnh nữa em liền đi gọi bác sĩ tới.”
Nguyễn Dao lấy khăn lau mồ hôi lạnh trên trán anh, trái tim treo cao lúc này mới rơi xuống.
Nhìn thấy cổ tay đỏ bừng vì bị anh giữ chặt của cô, trong mắt Tần Lãng lóe lên vẻ áy náy: “Nắm đau em rồi hả? Em nên đánh thức anh chứ.”
“Em không sao.” Nguyễn Dao đỡ anh ngồi dậy, rót cho anh một cốc nước khác: “Vừa rồi em gọi anh rất nhiều lần, nhưng anh vẫn luôn không tỉnh. Anh mơ thấy gì vậy?
Tần Lãng: “Anh mơ thấy mình năm bảy tuổi cứu mẹ ra từ trong xe, bà với cha chúng ta cùng rời đi.”
Nhớ lại cảnh tượng trong mơ, lần đầu tiên sau bao nhiêu năm, anh cảm thấy nhẹ nhõm.
Nguyễn Dao nhướng mày: “Vậy vừa rồi anh không định đi cùng cha mẹ đấy chứ?”
Tần Lãng nắm lấy tay cô đặt vào lòng bàn tay: “Không đâu, anh chỉ muốn ở bên họ lâu hơn một chút, nhưng chưa từng nghĩ muốn đi cùng họ, bởi vì anh đã hứa sẽ nắm tay em cùng nhau đi đến bạc đầu.”
Em còn chưa già, sao anh lại nỡ đi trước được?
Nguyễn Dao cong môi cười, luồn ngón tay vào giữa các ngón tay anh, hai người mười ngón đan xen.
Bên ngoài truyền đến tiếng sột soạt sột soạt.
Nguyễn Dao nhìn về phía cửa sổ, mỉm cười nói: “Tuyết rơi rồi.”
-HOÀN TOÀN VĂN-