Thập Niên 60: Đại Viện Dưỡng Oa Ký

Chương 17

Cũng không phải là phản cảm với Hàn Liệt, mà là sống trong một gia đình cực kỳ trọng nam khinh nữ. Từ nhỏ đến lớn Chiêu Đệ chính là làm trâu làm ngựa, bị đánh bị mắng, ngay cả mẹ cũng bởi vì muốn sinh con trai mới bị khó sinh rồi mất. Sau đó lại xảy ra chuyện bán đi khiến cho cô bé vô cùng bài xích người khác giới. Cho dù là Hàn Liệt cứu cô bé, trên danh nghĩa vẫn là cha của cô bé thì cũng không ngoại lệ.

"Và Niệm Tô, đứa bé kia cũng không khác lắm. Thằng bé không thích nói chuyện, đôi khi đi ra ngoài bị người ta đánh đến mức thương tích toàn thân, nhưng cũng không nói một chữ nào. Nếu không phải anh từng nghe thằng bé khóc thì có lẽ còn tưởng rằng thằng bé không biết nói chuyện." Hàn Liệt cười khổ rồi nói.

Trong trường hợp này, một mình anh đơn giản là không thể chăm sóc tốt cho hai đứa con, chỉ làm cho bọn chúng im lặng và hướng nội hơn.

"Mẹ anh mất sớm, cha anh lại kết hôn với người khác. Dì hai sẵn sàng chăm sóc con giúp anh nhưng bản thân bà ấy không khỏe, còn có một gia đình, anh không thể làm phiền bà ấy nữa."

Hàn Liệt nói xong, Liễu Tố Tố trầm mặc trong chớp mắt.

Có thể thấy được, mặc dù anh biết nguyên nhân tính tình cực đoan của Chiêu Đệ, nhưng lại không hiểu chuyện gì xảy ra với Niệm Tô.

May mắn lúc trước khi đồng nghiệp nói đến, Liễu Tố Tố có để ý đến nên cũng nhớ kỹ.

Sở dĩ Niệm Tô được gọi bằng cái tên này là bởi vì mẹ cậu bé có người trong lòng, họ Tô. Sau đó mặc dù kết hôn cùng cha của Niệm Tô nhưng vẫn nhớ mãi không quên người đàn ông kia. Luôn cảm thấy vì cha của Niệm Tô mà chính mình mới mất đi quyền theo đuổi người mình yêu.

Mặc dù cô ta khá giống với nguyên chủ ở điểm này, nhưng cô ta càng làm càng thêm quá đáng. Nguyên chủ không để ý nhiều đến hai đứa trẻ, nhưng cô ta thì khác, cô ta đánh mắng Niệm Tô, cả ngày làm nhục cậu bé, trách cứ cậu bé, mang toàn bộ hận thù với chồng chuyển sang đứa nhỏ, ngay cả gương mặt sẹo của Niệm Tô cũng là bị cô ta dùng nước sôi làm bỏng mà thành.

Sống trong hoàn cảnh này, người lớn cũng không thể chịu đựng được chứ nói gì một đứa trẻ năm tuổi. Vì vậy cũng không có gì đáng ngạc nhiên khi Niệm Tô bị trầm cảm.

Liễu Tố Tố nghĩ đến những chuyện này thì tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, cô ngẩng đầu và nói: "Hàn Liệt, em muốn đưa Niệm Tô đến bệnh viện."

"Ý em là vết sẹo trên mặt thằng bé?" Hàn Liệt phản ứng lại.

Liễu Tố Tố gật đầu.

"Anh đã đưa thằng bé đến rồi, là một bệnh viện tỉnh. Bác sĩ có kê toa thuốc, nhưng cũng vô dụng." Hàn Liệt nói.

"Đến thị trấn để xem xét một lần nữa cũng được."

Liễu Tố Tố nghĩ thầm, không phải là vô dụng mà là bị Niệm Tô tự mình không uống.

Trong quân khu có nhiều trẻ em, loại người nào cũng có, lời nói của trẻ em thường là những lời ngây thơ nhất cũng là những lời gây tổn thương nhiều nhất. Niệm Tô không được hoan nghênh, những đứa trẻ kia chắc chắn chỉ trỏ cậu bé, trong tình huống này, chính cậu bé lén lau đi nước mắt là quá bình thường.

Nghĩ đến đây, Liễu Tố Tố trừng mắt nhìn người đàn ông trước mắt, mặc dù biết cả ngày anh phải huấn luyện, căn bản không để ý đến hai đứa nhỏ, nhưng mà nhịn không được phải có chút tức giận.

Hàn Liệt đột nhiên bị trừng mắt nhìn: "?"

Chuyện gì đang xảy ra vậy, anh có nói là anh không muốn đi sao?

Đang nói chuyện thì cũng đến nhà dì hai của Hàn Liệt. Thôn bên này cách thị trấn gần hơn nhà Liễu Tố Tố một chút, cho nên xuất phát từ chỗ bọn họ sẽ còn có thời gian thu dọn đồ đạc.

Dì hai Hàn chất đồ lên, lôi kéo Liễu Tố Tố đến và nói chuyện rất lâu. Đợi đến khi Hàn Liệt mang hai đứa nhỏ ra ngoài rồi Liễu Tố Tố để cho hai đứa nhỏ ngồi trên xe bò, nhìn bốn đứa nhỏ còn mơ mơ màng màng và Hàn Liệt ở bên cạnh, Liễu Tố Tố hít sâu một hơi.

Một nhà sáu người bây giờ được coi là thực sự đi trên con đường nhập ngũ.



Liễu Tố Tố ngồi trên xe bò không phát hiện ra cách đó không xa có một bóng người lén nhìn bọn họ chằm chằm.

Chưa đi được bao lâu thì đột nhiên có một giọng nói truyền đến: "Lê Ngọc Quế, cô không nhanh chóng đến băm thịt heo đi, trốn ở đó lén lút làm gì!"

Đúng vậy, ngay lúc này, người đứng ở đây nhìn trộm người khác chính là đồng chí nữ cuống cuồng chia tay với Hàn Liệt, Lê Ngọc Quế.

Lê Ngọc Quế biết mẹ cô ta vốn không thích cô ta, đặc biệt là sau khi cô ta tự ý từ bỏ cuộc hôn nhân với Hàn Liệt, càng thêm oán giận cô ta, khiến cô ta càng ngày càng khó khăn hơn.

Nhưng Lê Ngọc Quế cũng không hối hận, bởi vì chỉ có cô ta biết, gả cho Hàn Liệt chính là một con đường chết. Chỉ có hủy hôn, cô ta mới có thể có tương lai tươi sáng!

Nghĩ đến chuyện xảy ra ở kiếp trước, Lê Ngọc Quế mỉm cười hài lòng.
Bình Luận (0)
Comment