[Thập Niên 60] Gây Dựng Lại Gia Đình (Dịch Full)

Chương 109 - Chương 109: Đồng Chí Tô, Chúng Ta Hợp Thành Một Nhà Đi (3)

Chương 109: Đồng chí Tô, chúng ta hợp thành một nhà đi (3) Chương 109: Đồng chí Tô, chúng ta hợp thành một nhà đi (3)Chương 109: Đồng chí Tô, chúng ta hợp thành một nhà đi (3)

"Triệu Khác "cộp" một tiếng cúp điện thoại, sắc mặt khó nhìn như muốn đòi mạng.

Viện trường từ tầng dưới đi lên, một chân rảo bước tiến lên đi vào phòng làm việc nhìn thấy sắc mặt của anh, theo bản năng lại rụt chân trở về.

Triệu Khác nhắm mắt lại, khi mở mắt ra đã là một mảnh vân đạm phong kinh, nhấc chân đi tới trước mặt viện trưởng, cung kính giơ tay chào ông ấy: "Viện trưởng Châu, vừa rồi đã làm phiền rồi."

Viện trưởng Châu cũng là xuất thân từ bệnh viện quân y, hai chân theo bản năng khép sát lại giơ tay chào kiểu quân đội.

"Viện trưởng Châu, bệnh của Tôn Tự Cường, ông viện trưởng chúng tôi đã nói gì với ngài chưa?"

Viện trưởng Châu gật đầu, cầm chén trà lên, nhấp hai ngụm rồi nói: "Sư phụ nói, đồng chí Triệu tiếp đã từng tiếp xúc ở cự li gần với bệnh nhân bị bạo phát vi rút S, có thể nói cho chúng tôi biết tình huống cụ thể không?”

Triệu Khác gật đầu, bắt đầu kể từ lúc mình đưa đội tới biên cương, dựa theo manh mối tìm được người bị lây nhiễm vi rút đầu tiên: "Vi rút gốc là ở trên một bản vẽ...

Những đồng chí hy sinh trước giai đoạn nhiệm vụ 013 nhiều như thế, không ai biết được các bản vẽ đã bị ngâm qua trong vi rút, từng người tiếp xúc với nó toàn bộ đều trúng chiêu cả rồi.

Những nhân nhân viên sau đó sau khi phát giác ra được điều gì không đúng, các bức vẽ được dán kín bằng vải may áo mưa, với da bò truyền ra ngoài.

Nhưng làm sao phía địch có thể dễ dàng dừng tay như vậy, bọn chúng bắt đầu tiêm vi rút S vào cơ thể những người đồng chí bị chúng bắt và hành hạ. "Trong thời kỳ ủ bệnh, loại vi rút này vô hại, ông thậm chí sẽ không phát hiện ra bản thân mình có khác biệt gì so với ngày bình thường, nhưng một khi trải qua sáu mươi lăm ngày, nó sẽ bùng phát trên toàn phương diện, da thịt sẽ bị thối rữa từng mảng từng mảng một, không ngừng ho ra máu, lục phủ ngũ tạng cũng sẽ đau tới không chịu nổi." Triệu Khác nói.

Viện trưởng Chu: "Mức độ truyên nhiễm cao không?”

"Cái này nói thế nào nhỉ." Triệu Khác ngẫm nghĩ: "Nó sẽ thừa dịp cơ thể người yếu ớt mà chui vào, những người thân thể cường tráng tiếp xúc với bệnh nhân ở khoảng cách gần, hoàn toàn không có lo ngại gì, những ai bị thương đang mắc bệnh thì không được như vậy, người cao tuổi và trẻ nhỏ cũng không được đến gần người bệnh."

Viện trưởng Chu ghi chép từng điều một, sau đó hỏi: "Khi nào Tôn Tự Cường đến đây, đồng chí Triệu sẽ giúp anh ấy tư vấn tâm lý phải không?"

"Ừ”" Triệu Khác gật gật đầu.

"Vậy con của cậu..." Viện trưởng Chu thăm dò nói: "Hay là, tôi giúp cậu tìm nhân viên chữa bệnh và chăm sóc, giúp cậu chăm sóc hai ngày trước đã?"

Triệu Khác lắc lắc đầu: "Thằng bé sợ người lạ, người không quen có muốn không cho động vào bế lên."

Im lặng trong phút chốc, Triệu Khác nói: "Ông đã thấy trường hợp của đồng chí Tô, ông nói xem, dựa vào tình trạng hiện tại của cơ thể cô ấy, liệu có chăm sóc cậu bé được không?"

Viện trưởng Chu: “..."

Triệu Khác: "Không được sao?"

"Không phải." Vẻ mặt viện trưởng Chu kỳ quái nói: "Cậu nhờ đồng chí Tô giúp cậu trông nom thằng bé, còn chăm sóc cả mấy ngày liền, cậu không sợ người ta nói ra nói vào sao?" Triệu Khác không hiểu nói: "Nói ra nói vào cái gì?" Lúc trong quân đội cũng không phải chưa từng nhờ cô trông coi lần nào.

Viện trưởng Chu: "Một người đàn ông đã ly hôn với một người phụ nữ không còn chồng, cậu nói xem, còn có thể đàm tiếu chuyện gì?"

Triệu Khác ngây người, nghiêm túc suy nghĩ một lúc: "Tôi bỏ tiền ra thuê cô ấy thì sao?”

"Người ta còn thiếu tiền sao?" Viện trưởng Chu nói: "Những người của thế hệ trước ở Hoa Thành ai mà không biết, thời điểm đồng chí Lưu Anh lấy chồng, mười dặm hồng trang. Thêm cả hồng quân công nông Trung Quốc, vàng trợ cấp của anh em Kiến Quốc, người ta có thể coi trọng ba quả dưa và hai quả chà là của cậu chắc?"

Triệu Khác đau đầu xoay hai vòng, trong đầu lục soát mấy lần cũng không tìm được ai ngoại trừ Tô Duệ, người có thể giúp anh chăm sóc hai đứa trẻ lại còn có thể chăm sóc vô cùng tốt.

Viện trưởng Châu buồn cười lắc đầu, lúc bình thường trông thì cũng khá thông minh đấy, sao mà cứ gặp những vấn đề liên quan đến tình cảm thì lại chẳng lanh lẹ chút nào vậy chứ: "Cậu cảm thấy Niệm Doanh, Niệm Huy như thế nào?"

Triệu Khác: "Rất tốt, đứa lớn lịch sự có văn hóa, đứa nhỏ tinh nghịch đáng yêu."

Viện trưởng Châu ách nhiên thất tiếu: Vậy cậu có nguyện ý bồi hai đứa trẻ lớn lên, dạy dỗ chúng thành tài, giáo dục chúng giống như giáo dục con cái không?"

Triệu Khác giật mình: "Ông đã thương lượng kỹ với ông Tống, bộ trưởng Phương rồi đúng không?"

Nếu không thì, làm sao mà ai cũng quan tâm tới chuyện hôn sự của anh tới vậy chứ?

"Ồ”" Viện trưởng Châu kinh ngạc nhướng mày: "Ông Tống với bộ trưởng Phương cũng nhắc tới vấn đề này rồi sao?" "Nhắc rồi." Triệu Khác nói: "Có điều không nói là ai."
Bình Luận (0)
Comment