[Thập Niên 60] Gây Dựng Lại Gia Đình (Dịch Full)

Chương 160 - Chương 160: Có Tin (2)

Chương 160: Có tin (2) Chương 160: Có tin (2)Chương 160: Có tin (2)

Trừ những điều đó ra, cô ấy còn có năng lực một tay khống chế lửa, các món ăn lúc nào cần phải tắt bếp, luôn được khống chế vừa văn đúng mức.

Triệu Khác liền một mạch ăn ba cái bánh bao, uống một bát cháo, thở phào một hơi nhẹ nhõm, tốc độ chậm lại không vội vàng: "Trong nhà còn có mì không? Có thiếu cái gì cứ nói với anh, anh tìm người đi mua."

Tô Mai nghiêng cơ thể tựa trên người anh, nhỏ giọng hỏi: "Ngày mai có còn phải bao cơm nữa không?”

Triệu Khác nhìn qua bức tường đang được che đậy một cái nói: Dựng xà nhà là cần phải bao cơm. Đừng lo, ngày mai anh sẽ nói với sĩ quan hậu cần một tiếng, bảo bọn họ làm mấy món rau thịt đem qua đây, trở về đưa tiền giấy cho anh ấy sau."

Tô Mai thở phào nhẹ nhõm: "Bảo em làm bánh bao, làm mì còn được chứ, làm mấy món lạnh mấy món nóng gì đó thì cuống quýt hết cả lên mất."

Triệu Khác cười nói: 'Mấy người đàn ông bọn anh không kén chọn gì cả, em làm cái gì thì bọn anh ăn cái đấy."

Tô Mai cũng cười: "Phải học tập thôi, nếu không đến ngày lễ ngày tết, trên bàn của người ta thì bát lớn bát nhỏ, đến lượt nhà mình thì chỉ có một nồi món hầm, anh không chê mất mặt, thì em vẫn còn cần mặt mũi đấy."

"Học thì anh không phản đối, đừng làm mình mệt quá là được. Nếu thực sự không ổn, mấy ngày lễ tết chúng ta nhờ sĩ quan hậu cần giúp đỡ làm một ít cá viên chiên gì đó, mang về rán qua lại là được." Nói xong, Triệu Khác thấy Tô Mai chấm bánh bao với tỏi giã ăn ngon miệng vô cùng, bánh bao trong tay cũng vươn qua chấm một ít, ngay khi vỏ bánh, rau và thịt khô quyện với vị tỏi, anh lập tức liên nhăn mặt lại, húp mấy ngụm cháo lớn.

"Không thích thì đừng cố gượng ép." Tô Mai đem đĩa tỏi giã kéo lại về phía trước mặt mình, có mỗi một tí tỏi như thế này, em còn không có đủ để ăn nữa là." Triệu Khác: ”...'

Câu phía trước nghe dễ chịu biết bao nhiêu!

Triệu Cẩn liếc nhìn ba của mình một cái, bật cười khúc khích đầy vui vẻ, đẩy đĩa dấm mà mình muốn đẩy về phía trước mặt anh: "Ăn dấm."

Triệu Khác liếc mắt nhìn qua cậu bé, ngửa đầu húp nốt cháo còn lại trong bát, quay về phòng lấy thuốc lá, đi về phía các chiến sĩ vừa ăn uống xong, nhân lúc bầu trời vân còn có chút ánh sáng, bắt đầu vội vàng đứng dậy.

Bát ăn ở trong nhà không đủ, ngày hôm qua dựng phòng bếp, một số thanh tre mà Triệu Khác với Vương Hồng Chí đi chặt vê, có những thanh to tròn chưa dùng hết, Tô Mai cắt ra thành vài cái bát tre cho các chiến sĩ dùng, ăn cơm xong, Tô Mai do dự một lát, rửa sạch, ném vào nồi, nấu chín rồi đặt lên thớt hong khô.

Mặc dù đã dựng xà và kéo tường sân, đến tối ngày mai công việc cũng gần như xong xuôi hết rồi, thế nhưng cứ giữ lại biết đâu có ngày lại cần dùng tới.

Tô Mai thu dọn lại phòng bếp đi ra thay nước, Triệu Khác đã cắm xong vài cọc tre, kéo dây và treo bóng đèn ở trong sân.

"Đưa cho anh." Triệu Khác nhận lấy đòn gánh thùng gỗ ở trong tay Tô Mai: "Buổi chiều anh cùng với bộ trưởng Diệp đến nhà máy sản xuất ống nước ở thị trấn bên cạnh để đặt một lô ống nước, ngày mai sẽ được giao, anh đã nói với ông ấy rồi, lắp đặt đường ống nước cho chúng ta trước."

"Nhanh vậy saol" Tô Mai một lần nữa thấy được hiệu suất làm việc của Triệu Khác: "Vậy, chân của tư lệnh Giang..."

"Phần lớn kinh mạch bị tắc nghẽn đã được đả thông rồi, ông viện trưởng nói." Triệu Khác dừng lại một lát, đôi mắt hơi híp lại, nhìn chằm chằm vào đôi con ngươi của Tô Mai: "Nói là có lẽ là do ngâm nước nóng ở trong viện điều dưỡng."

Lí do thoái thác này, Triệu Khác khit mũi khinh bỉ, tư lệnh Giang cũng không phải là chỉ mới đi ngâm nước nóng một năm nay, trước đó sao lại không thấy chút hiệu quả nào.

Ánh mắt Tô Mai trốn tránh một chút, sau đó cười nói: 'Vậy là tốt, hai chân của ông ấy khỏe lại rồi, bọn anh cũng không cần phải đổi tư lệnh nữa rồi."

"Sao em biết được bọn anh muốn đổi tư lệnh mới?"

"Chỉnh ủy Tống nói rồi thây."

"Ồˆ" Triệu Khác mân mê cái đòn gánh ở trong tay, chấm dứt chủ đề trước đó nói: "Tính toán ngày thì, danh ngạch công việc đã gửi về trước đó, ở dưới quê có lẽ đã nhận được rồi nhỉ?"...

Bức thư mà hai người nhắc tới, bây giờ đã đến được trong tay của ông cụ Tô.

"Viết cái gì vậy?" Bà cụ Tô đang khâu đế giày, khuỷu tay huých sang ông ấy, thúc giục nói: "Nói đi."

Ông cụ Tô vẩy tẩu thuốc vào cái gạt tàn: "Lão Tứ, con đọc cho mọi người nghe đi."

Lão Nhị, Lão Tam đối mắt nhìn nhau, có chút lo lắng.

Em út gửi thư về rồi, vợ, cháu trai, cháu gái, toàn bộ đều đuổi hết về nhà, lại chỉ giữ lại bốn người bọn họ, đừng có nói là đã xảy ra chuyện gì rồi đấy nhé?
Bình Luận (0)
Comment