Chương 162: Đăng ký xác thực (2)
Chương 162: Đăng ký xác thực (2)Chương 162: Đăng ký xác thực (2)
"Mẹ." Anh hai đứng ở giữa đường, cản đường anh tư, tránh ánh mắt của ba Tô, nói với bà Tô ở trên giường đất: "Có thể, có thể đưa việc làm này cho con không, con, con muốn cho Tú Tú."
Mặt bà Tô tối xuống: "Con gái nhà Triệu Đại Hải, Triệu Tú Tú?"
"Dạ." Anh hai hơi không dám ngẩng đầu lên, nói: "Cô ấy tốt nghiệp trung học cơ sở, dạy tiểu học không thành vấn đề..."
"Không được!" Bà Tô quả quyết từ chối: 'Mẹ mặc kệ nó có thể dạy tiểu học hay không, công việc này là em gái cho anh cả con, không phải cho con trả nhân tình. Có bản lĩnh thì con lên trấn trên tìm một công việc cho nó, không có bản lĩnh thì cũng đừng có ý đồ với anh em của con. Thằng tư, đi gọi chị dâu cả con."
Anh hai có hơi chán nản sụp vai.
Anh tư bước chân ra, rồi thu lại, nghiêng đầu nhìn về phía ông Tô.
Ông Tô tắt đầu thuốc lá, ho khan, nhìn về phía anh hai: "Lên núi mở đá dẫn nước là con đề nghị không sai, nhưng quyết định cuối cùng là do già trẻ lớn bé trong thôn chúng ta, trong huyện cũng ký tên, gật đầu."
"Đại Hải xảy ra chuyện, không phải chúng ta không bỏ tiền, chỉ có lương thực, trước đây thì ba không nói, bây giờ ba để anh cả con vác nửa túi khoai tây, mười mấy cân kiều mạch đưa đi."
"Con nặng tình cảm, giống như mẹ con nói, đưa của con cho người ta thì được, đừng lãng phí tấm lòng thành của em gái con, nguội lạnh tấm lòng của chị dâu cả con."
Nên nói đã nói, có thể thông suốt hay không thì phải xem chính nó, con trai cũng lớn như vậy, còn có thể quản nó cả đời sao. Ông Tô khoát tay với anh tư: "Gọi chị dâu cả con ra." Mắt thấy anh tư sắp bước ra cửa, anh hai vội kêu lên: "Anh Đại Hải vì cứu con, nên mới bị nổ mất chân!"
Bên trong nhà đột nhiên yên tĩnh lại, mọi người không tưởng tượng nổi đồng loạt nhìn về phía anh hai.
"Con nói gì?" Giọng nói ông Tô khàn khàn: "Con lặp lại lân nữa."
Tất cả mọi chuyện, một khi mở đầu thì như thể đều không khó khăn nữ: 'Hôm đó trời mưa như thác đổ, vì có thể hoàn thành tiến triển trong kỳ hạn dự tính, con mắc sợi dây leo xuống vách núi chôn thuốc nổ, anh Đại Hải không yên tâm về con, nên đi xuống cùng. Thuốc nổ bị ẩm ướt, lần đầu tiên không cháy, con lại đốt một lần nữa, vẫn không cháy. Mưa càng ngày càng lớn, con cũng hơi gấp, kéo một đoạn kíp nổ bị ẩm, cộng thêm... Kíp nổ cháy quá nhanh, không đợi con túm sợi dây trên người, ra hiệu phía trên kéo con lên, nó đã nổ... Anh Đại Hải nhào tới bảo vệ con ở dưới người."
Ông Tô run rẩy, tay cầm tẩu thuốc lên hít một hơi: "Tại sao về con không nói?"
"Là anh Đại Hải không cho nói, anh ấy sợ con nói, bên trên sẽ cảm thấy năng lực của con không tốt, loại con, tạm dừng kỳ hạn công trình. Tất cả mọi người làm cả ngày cả đêm ở trên núi hơn một tháng, lúc này dừng lại, chúng con không ai cam tâm!"
Anh tư cầm danh sách công việc khẽ thở dài, đặt trên bàn trên giường đất: "Để Triệu Tú Tú tới chọn đi."
Anh cả gật đầu: "Phải, chúng ta nợ ba người ta một đôi chân."
Thuốc nổ ở Triệu Đại Hải sau lưng nổ tung, phía trên nghe thấy tiếng động, đúng lúc kéo sợi dây lên, bằng không thì không phải là nổ mất một đôi chân, mà là một cái mạng.
Anh ba há miệng, cũng gật đầu.
Bà Tô vuốt ve chữ con gái viết trên phong thư, không lên tiếng. Ông Tô rít vài hơi khói, phân phó con trai: "Thằng tư đi gọi chị dâu cả con, thằng ba đến nhà họ Triệu một chuyến, gọi Tú Tú và mẹ nó tới."
Đáp một tiếng, cả hai đồng loạt ra khỏi phòng.
Nhà họ Tô không tách ra, nhà hầm nối liền nhau, anh tư đi không tới hai bước đã đến trước cửa phòng lớn, gõ cửa: "Chị dâu cả, ba gọi chị."
Quý Thu Uyển nghĩ em gái gửi thư về, hai ngày này trong nhà nhất định phải gửi đồ qua, nên đang dọn đồ lót cho Tô Mai mặc lúc có kinh nguyệt, làm giày, lót giày cho cô và Tiểu Hắc Đản.
Quý Thu Uyển cầm tấm vải màu xanh đen bọc đồ thật nhanh: "Đây đây."
Con gái bé nhìn thấy, không khỏi kêu lên: "Mẹ, không phải mẹ nói dùng tấm vải kia may kiểu áo Tôn Trung Sơn mặc ở trường cho anh cả con à? Tại sao lại cho cô?"
"Anh con mới là cậu bé, ăn mặc chú trọng quá làm gì."
"Mẹ chê anh con là con trai không đáng yêu, vậy con thì sao, con không phải bé gái à? Sao không thấy mẹ thương con, nhiều hơn cô con hai phần."
"Con có đẹp như cô con không?" Quý Thu Uyển xuống giường đi giày, cởi quân áo trên người, xách túi quần áo lên, vừa ra cửa, vừa quay đầu quăng một câu: "Đừng luôn so với cô con ai được chiêu chuộng nhiều hơn, có bản lĩnh thì con và cô so tài xem ai khéo nói, khéo tay đi."
Con gái bé ngẩng đầu nhìn ảnh gia đình bốn người nhà họ mà cô treo trên tường, thở dài: "Quá khó khăn, hay là thôi đi."