Chương 178: Tư tưởng của Triệu Cẩn (4)
Chương 178: Tư tưởng của Triệu Cẩn (4)Chương 178: Tư tưởng của Triệu Cẩn (4)
Tô Mai đưa tấm lót cho Tiểu Du làm thành đồ chơi chơi, vào phòng ấm trứng lần lượt lật từng trứng giống, rồi ra ngoài chơi với Tiểu Du một lát, dạy hai câu nhạc thiếu nhi, đã đến hơn chín giờ.
Giao việc đốt giường đất và Tiểu Du giao cho chiến sĩ, Tô Mai tới phòng bếp giúp đỡ.
Cô gọt khoai tây rất nhanh, đi vào, Đại Bàn đưa cho cô một con dao, một cái ghế.
Tô Mai ngồi ở trước sọt sọt khoai tây đã rửa sạch gọt vỏ, hai chiến sĩ không ngừng lấy khoai tây cô đã gọt vỏ đi, chuyển khoai tây chưa gọt vỏ tới trước mặt cô.
Gọt xong mấy sọt khoai tây, Tô Mai cử động cổ tay, cầm dao đứng dậy sang bên cạnh cắt sợi.
Đại Bàn sợ cô mệt, vội đưa cho cô cái sọt tre, cười nói: "Để chúng tôi cắt sợi, cô dẫn hai người đi bắt chút cá, buổi trưa chúng tôi nấu canh cho chiến sĩ ăn."
Tô Mai gật gật đầu, sau đó cầm sọt, cầm lưới đánh cá của chiến sĩ đi ra bên ngoài.
Tiểu Du thấy cô, ở trong lòng ngực chiến sĩ giơ tay kêu lên: "Dì..."
Tô Mai đón lấy cậu bé, dùng miếng vải buộc ở sau lưng đi tới bên dòng suối.
Khoảng thời gian gần đây ăn hơi nhiều, trong suối không có nhiều cá lắm, mất cả nửa ngày khó khăn lắm mới bắt được nửa sọt.
Giúp bọn họ xử lý từng con cá xong, Tô Mai lại tới phòng ấm trứng nhìn trứng giống một lát, cõng Du Nhi lấy một món đồ chơi và nói một tiếng với Đại Bàn, đến dòng suối khác bắt được hai con cá, xách tới nhà họ Vương.
Trương Ninh đã thả vịt về, ngồi trong sân làm giày rơm. Bà Vương nhìn đồng hồ, từ trong lớp học đi ra nhận cá rồi tới phòng bếp nấu cơm.
Tô Mai thả Tiểu Du xuống, đưa đồ chơi cho ba đứa bé vừa tan học, bế Triệu Cẩn ra phơi nắng, nhận lấy dây cỏ trong tay Vương Ninh, rơm rạ, ngồi ở trên ghế dài đan giày rơm.
Ăn cơm xong, Tô Mai đưa Tiểu Du đến nhà ăn nông khẩn bắt đầu làm việc, tìm Đại Bàn yêu cầu chút tre đã chặt và một con dao một cái cưa nhỏ, và mấy dụng cụ trước.
Vừa đốt giường đất, vừa cắt tre làm xe lăn.
Chiến sĩ trong lớp nấu ăn thấy lạ, thường xuyên tới đào lỗ giúp cô, làm mộng tre, dùng lửa uốn cong tre vân vân.
Triệu Khác tan làm trở về trước, không vào trong núi chặt tre, mà tới bộ hậu cần tìm chiến sĩ ngày mai sẽ nghỉ ngơi để đóng hai cánh cửa, và nộp phí thuê đồ dùng trong nhà cho đại đội trưởng Khúc.
Bước ra cửa hậu cần chính, Triệu Khác dừng lại, suy nghĩ rồi liên quay đầu đặt hai phiến cửa nhỏ ở nhà ngang.
Vì rèm cửa khiến Tô Mai thấy ngột ngạt và không có cảm giác an toàn, vậy mỗi bên phòng lắp một cửa phiến.
Triệu Khác về đến nhà vẫn còn sớm, bắt được một con thỏ đang chạy vào sân, nhấc nửa viên gạch màu đen đè trên bệ cửa sổ, lấy chìa khóa mở cửa phòng chứa đồ, cầm một cái sọt tre nhốt nó lại và chặn cục đá lên trên.
Lấy xẻng và bắt đầu xới nửa bên đất còn lại.
Đưa cổ tay xem đồng hồ, cảm thấy đã gần đến giờ, Triệu Khác cất cái xẻng, rửa lưỡi xúc, thu dọn quần áo trên giá phơi hình tam giác, khóa cửa, ôm con thỏ xuống núi đến nhà họ Vương.
Hôm nay, Tô Mai tan làm sớm, lúc Triệu Khác đến, cô đang ngồi trên băng ghế bện dép rơm.
Triệu Cẩn có xe lăn, có chút thích thú, ngồi ở trên đó cũng không người đẩy, tự mình lăn bánh xe vòng quanh sân, học quay đầu, rẽ hướng.
"Bal" Triệu Cẩn vẫy tay rồi chạy ào về phía Triệu Khác đang tiến vào sân.
Triệu Khác gật đầu với con trai, nhìn Tô Mai và mỉm cười: "Hành động nhanh đấy."
hôm qua mới bảo muốn làm một chiếc xe lăn cho tiểu Cẩn, hôm nay đã làm xong luôn.
Tô Mai ngẩng đầu lên, lướt nhìn con thỏ trong tay anh, ngạc nhiên nói: "Bắt được thỏ rồi."
"Ừ”" Triệu Khác nắm con thỏ giơ giơ về phía bà Vương, đang đi ra vì nghe thấy âm thanh: "Bác gái, hôm nay có muốn ăn không?
"Ăn!" Không đợi bà Vương quay lại, Tô Mai đã trả lời trước.
Để dây gai và rơm xuống, Tô Mai bước qua sờ con thỏ và nói với bà Vương: "Béo ghê, bác gái, chúng ta ăn lẩu thịt thỏ nhé?"
ánh mắt Bà Vương dán vào cái bụng phệ của con thỏ, không trả lời mà đưa tay về phía Triệu Khác: "Đưa bác xem."
Triệu Khác nắm chắc bốn chân của con thỏ, đưa tay đang cầm hai cái tai của nó lên đưa cho bà Vương.
Bà Vương nắm hai tai con thỏ rồi đón lấy, mặc kệ nó đang giãy giụa kịch liệt, vỗ vỗ bụng của nó: "Có thai rồi. Trông thế này, không đến vài ngày nữa nó sẽ sinh, giữ lại nuôi đi."
Nói rồi, mang nó vào nhà chứa đồ, và kiếm một thứ gì đó để làm tổ cho nó.
Tô Mai chớp mắt nhìn sang Triệu Khác: "Em muốn ăn lẩu."
Chưa kể còn không nghĩ nhiều đến vậy, vừa mở miệng, miếng ba chỉ bò, ba chỉ dê cắt mỏng ở kiếp trước, ném vào lẩu dầu cay nhúng một lúc, sau đó vớt ra chấm nước tương và cho vào miệng, chao ôi, cái hương vị đó, Tô Mai nuốt nước bọt cái "ực", hoài niệm làm saol