Chương 180: Thân nhân mới đến (2)
Chương 180: Thân nhân mới đến (2)Chương 180: Thân nhân mới đến (2)
"Chờ đã." Tô Mai cúi người dùng sào tre phủi những thứ đen đen trên mặt đất: "Anh xem đây có phải địa y không?"
Trương Ninh từng hái địa y, rửa sạch đất cát và đánh với trứng, rất ngon.
Kho kiến thức về núi rừng trong đầu Triệu Khác có thể sánh với một cuốn sách giáo khoa: "Phải, em lấy không?"
"Ừm, nhặt một ít về chiên với trứng ăn."
Triệu Khác nghe thế liên hái hai phiến lá lớn rải trên mặt đất, dẫn hai đứa nhỏ ngồi xổm xuống giúp một tay, một lúc sau đã nhặt được hai túi lớn.
Trên đường về, mấy người lại dùng sào tre vót nhọn đào một ít rau tề, bô công anh, mã nam và nhổ một ít lá tía tô.
Bà Vương ở nhà cũng không nhàn rỗi, ngâm măng khô, nấm hương, mộc nhĩ, miến khoai lang, thái mỏng khoai tây.
Trương Ninh đưa Tiểu Du đi vắt sữa dê, búp trà, đào măng đắng.
Tiểu đoàn trưởng Vương tan sở ra về, cùng Triệu Khác xử lý vịt, thỏ, xương hầm rục, thịt được cắt thành từng lát mỏng rồi sắp lên đĩa.
Nhiều người, Tô Mai sợ không đủ thức ăn nên dẫn đưa Lâm Niệm Doanh và Tiểu Hắc Đản xuống núi đến khe suối, bắt hai con cá trắm cỏ và một vài con tôm càng.
"Mẹ, xem có người đến kìa."
Tô Mai rửa chân, mang đôi dép rơm rồi ngước nhìn lên bờ suối, tiểu đoàn phó Hàn, người đã tìm cô lấy chìa khóa hai ngày trước, dẫn theo một phụ nữ khoảng ba mươi tuổi với hai cô bé, tay xách nách mang đang đi về phía họ.
"Chị dâu." nhìn thấy Tô Mai, Tiểu đoàn phó Hàn lên tiếng chào trước: "Đang bắt cá sao?"
Vừa nghe thấy chữ cá, hai đứa trẻ đằng sau, thậm chí là người vợ bên cạnh anh ta cũng vô thức nuốt nước miếng ừng ực.
"Ừ" Tô Mai xách chiếc giỏ tre, dẫn quả Tiểu Hắc Đản, Lâm Niệm Doanh lên bờ, và mỉm cười với người phụ nữ: "Đến đây."
Người phụ nữ cười ngượng ngùng: “Chị dâu, em họ Chu, Chu Lan, đây là hai đứa nhỏ của em, đứa lớn 13 tuổi tên là Đại Nha, đứa nhỏ 9 tuổi, Nhị Nha."
Tô Mai cùng hai đứa nhỏ theo bọn họ đi đến sườn núi, cười nói: "Đừng gọi tôi là chị dâu, gọi tôi là Tô Mai đi. Đây là thằng hai Niệm Doanh, thằng ba Niệm Huy."
Nói rồi, Tô Mai quay đầu nói với hai đứa: "Niệm Doanh, Niệm Huy, chào bác trai, bác gái và chị đi con."
"Chào bác Hàn, chào bác Chu, chào chị Đại Nha, chị Nhị Nha."
Lâm Niệm Doanh chào một tiếng, tiểu trứng đen cũng chào theo, lúc này lại dễ thương không thể tả.
Đại Nha, Nhị Nha bến lẽn mỉm cười với tụi nó, cúi đầu trốn ra sau.
Chu Lan thích thú nhìn hai đứa nhỏ, từ trong túi lấy ra hai viên kẹo cứng không có giấy gói kẹo, nhét mỗi đứa một viên: "Ngoan, ngoan, cầm lấy ăn đi."
Kẹo để trên người lâu ngày đã biến dạng, bốc mùi mồ hôi.
Hai đứa nắm tay nhau và đồng loạt nhìn sang Tô Mai.
Vẻ mặt đó! Tô Mai suýt chút nữa bị chọc cho cười, ho nhẹ một tiếng, bảo: "Lát nữa ăn cơm rồi, cất vào túi trước đi."
Cả hai thở phào nhẹ nhõm và gói vào chiếc khăn tay nhét túi.
Đến trước nhà bọn họ, Tô Mai xách con cá trắm cỏ nhét vào Chu Lan: "Đem đi làm canh cho bọn nhỏ."
Nói rồi, không đợi người từ chối, vội vã đưa hai đứa nhỏ đi. Cô sợ nhất là qua lại nhiều với người ta.
Đến nhà họ Vương, nói chuyện với vài người, tiểu đoàn trưởng Vương rửa tay và hỏi bà Vương: "Trong sân có nồi không mẹ?”
Triệu Khác và Vương Hồng Chí giúp Tô Mai dọn nhà, ngoại trừ việc xây dựng nền móng, từ thứ lớn như giường chiếu, đến nhỏ như xoong nồi, chén bát, bàn ghế, toàn bộ đã được chuyển đi hết.
"Mẹ không để ý nữa." Bà Vương nhìn Triệu Khác và tiểu đoàn trưởng Vương rồi nói: "Hay là, mẹ dùng nấu canh gà một ít rau, rồi lấy một mấy cái bánh kếp, hai đứa đưa qua đó?”
Tiểu đoàn trưởng Vương trầm tư một hồi: "Gửi đi, sau này chúng ta là hàng xóm của nhau rồi, thường xuyên gặp mặt, giúp được thì giúp một tay."
Khách theo sắp xếp của người chủ, Triệu Khác không nói lời nào, cầm lấy đồ mà bà Vương giao cho, đi theo tiểu đoàn trưởng Vương đang đi trước.
Một lúc sau, anh quay lại bảo mọi người ăn cơm trước, anh cùng tiểu đoàn trưởng Vương và tiểu đoàn phó Hàn xuống hậu cần một chuyến.
Hóa ra, tiểu đoàn phó Hàn đã nhận chìa khóa mấy ngày nay mà chẳng chuẩn bị gì, chưa nói đến nồi niêu, mì gạo, giường cũng không có một chiếc.
Mãi cho đến khi cơm nước xong xuôi, Tô Mai giúp dọn dẹp chén đũa, Triệu Khác và tiểu đoàn trưởng Vương vẫn chưa quay lại.
"Hay là..." Trương Ninh nói: "Chúng ta ra trước xem thử đi?"
"Người ta mới đến, cái gì cũng phải sắp xếp lại." Tô Mai lắc đầu: "Hay là không nên đi."
Dứt lời, Tô Mai cầm miếng vải buộc Tiểu Du ở trước ngực, cõng Triệu Cẩn lên, đưa theo Lâm Niệm Doanh và Tiểu Hắc Đản, tạm biệt hai người.
"Không cùng đợi phó đoàn trưởng Triệu à?" Bà Vương nói. "Không ạ." Tô Mai chỉ mong sao buổi tối Triệu Khác không về hoặc là vê muộn, chỗ nào mà ở đây đợi anh.