Chương 253: May mắn (1)
Chương 253: May mắn (1)Chương 253: May mắn (1)
Trong đầu Tô Mai nhớ lại hôn lễ lúc trước, đầu bếp tay cắt thịt dê, còn có canh hâm xương dê rất ngon, gật đầu: "Nhà mình có nên nuôi mấy con dê không?”
"Không nuôi." Triệu Khác thẳng thừng từ chối nói: "Em còn đi làm, bọn nhỏ phải đi học, ai có thời gian nuôi nó. Không phải nhà ăn các em muốn phân chia gà vịt à? Nuôi gà vịt đi."
Lầu vịt đều đã dựng xong.
"Được." Tô Mai cầm một cái bát đưa cho ba Tô ở hành lang, một bát đưa cho anh ba đang ngồi xổm cùng ông ấy ở bên ngoài, sau đó quay người đi về phía tây đến phòng Triệu Cẩn, Lâm Niệm Doanh kêu lên: "Ăn cơm."
Nói xong, liền bước xuống bậc thang, nắm tay Tiểu Hắc Đản cùng Tiểu Du Nhi đang chơi ngoài sân: "Đi rửa tay ăn cơm."
"Mẹ." Tô Mai vừa rửa tay cho hai cậu nhóc bên cạnh ao, vừa nói với vào trong phòng bếp với mẹ Tô: "Cơm nấu nhiều không ạ?"
"Muốn đưa cho nhà họ Vương đối diện hả?" Mẹ Tô chỉ cần một buổi sáng liền cùng bà Vương thân thiết, biết bà ấy thích thử món, lại thấy bà ấy thật sự yêu thích cháu ngoại nhà mình. Trái cây đặt đầy trên bàn, những đứa nhỏ nhà mình nếu đi theo muốn ăn liền lấy ăn không cần phải hỏi, vì vậy khi nấu cơm liền nấu thêm nhiều một chút: "Nhiều lắm, để mẹ lấy ra."
"Này." Mẹ Tô đặt ba chén lên khay đưa cho Tô Mai: "Cẩn thận, cẩn thận?"
Triệu Khác duỗi tay tiếp nhận cái khay nói: "Con tới."
"Ài từ từ..." Mẹ Tô gọi Triệu Khác lại, lại nhanh chóng đem hai cái bát đặt vào trong khay, cười nói: "Nhà họ Vương đã biếu, bên chỗ hiệu trưởng Thái, con cũng đưa hai bát qua đi." Người nhà Thái gia buổi sáng cũng không nhàn hạ, phải mang mấy đứa nhỏ đi học, lại còn dẫn chúng chơi đùa, không ít sự lo lắng. Triệu Khác gật đầu, bưng khay đi.
"Mẹ" Tô Mai nắm tay hai đứa nhỏ cười nói: "Con còn tưởng mẹ đã quên rồi chứ."
Mắt mẹ Tô liếc nhìn thấy thiếu cơm cùng thịt cũng không phải một ít, nói: "Là không thể bỏ qua. Nhưng tục ngữ nói rất đúng, bà con xa không bằng láng giềng gần. Tiểu Nha, mẹ thấy, hai người hàng xóm này, đối với mấy đứa nhỏ không lời nào chê trách, làm người cũng tốt, sau này qua lại nhiều một chút. Mình có chuyện gì cần nhờ, hay con có việc cần giúp đỡ, người ta cũng không thể không biết xấu hổ mà từ chối."
"Vâng ạ." Tô Mai gật đầu.
Mì kiêu mạch dẻo, canh cá sợi tươi ngon, măng ti mỏng, bồ công anh hơi đắng nhưng có hương vị đặc trưng, làm cho mấy đứa nhỏ đều rất thích.
Một lát sau, Triệu Khác trở về, ngoại trừ năm cái bát không. Còn có thêm một bát thịt ba chỉ kho rau mận cùng với một bát thỏ xào sa tế.
"Thịt ba chỉ kho rau mận là của dì Vương đưa." Triệu Khác nói: "Thỏ xào sa tế là đồng chí Thái đưa."
"Quà đáp lễ này có chút lớn!" Mẹ Tô cảm thán một tiếng, trong lòng lại nghĩ muốn những ngày kế tiếp tạo mối quan hệ thân thiết thay con gái.
Tô Mai cùng hai nhà kia đã quen việc ăn cơm cùng nhau, nên cũng không cảm thấy có cái gì?
Nhưng lại quên mất, ở thời đại này việc ăn thịt không thường thấy, nhà người bình thường nửa năm cũng không ăn một lần thịt, ngoại trừ việc đãi khác hoặc tặng cho hàng xóm.
Nhiều thịt như vậy, mẹ Tô cũng không thể dùng một lần mà hết được.
Lấy chiếc đũa gắp một ít cho mọi người nếm thử, còn lại liền đem cất đi.
Vẻ mặt Tô Mai hoảng hốt, đồ ăn cũ sẽ không còn ngon nữa. "Mẹ" Tô Mai nhanh chóng đoạt lấy chén từ tay mẹ Tô, cười nói: "Con đã lâu rồi chưa được ăn thịt thỏ xào sa tế cùng với thịt ba chỉ kho rau mận."
Nói xong, Tô Mai đem chén thịt ba chỉ kho rau mận đưa cho Triệu Khác cầm lấy, cô cầm đôi đũa của mình lên đem thỏ xào sa tế, chia vào chén ba Tô, anh ba Tô, Tiểu Hắc Đản, còn có của mẹ Tô và của chính cô.
Triệu Khác cười cười, gắp thịt ba chỉ vào chén của ông bà Tô, anh ba, Tiểu Hắc Đản, Tô Mai. Còn lại thì đặt trước mặt anh cùng Tiểu Du nhi, Lâm Niệm Doanh, Triệu Cẩn, Triệu Khác có thể ăn cay một chút nhưng ba người kia thì hoàn toàn không thể ăn được cay.
Mẹ Tô nhìn thấy mà đau lòng không thôi: "Thời tiết dạo này cũng không nóng, để dành ăn từ từ, có thể ăn được mười ngày."
Tô Mai nghe bà ấy nói vậy ngây người ra: "Mẹ, ăn được mười ngày, mẹ xác định không hư sao?”
Giờ cũng không phải thời hiện đại, đồ ăn không cần dùng có thể giữ lại được.
Mẹ Tô đi đến ghế ngồi xuống, đem thịt trong chén của mình chia cho mấy đứa nhỏ nói: "Để trên gác bỏ ít muối, mỗi lần nấu cơm đem ra hâm lại, làm sao hư được."
Ngoại trừ tiểu Hắc Đản, Lâm Niệm Doanh, Triệu Cản vội bưng chén khước từ.
"Bà ngoại, trong dĩa còn đâu, người ăn đi." Triệu Cẩn cười nói.
Lâm Niệm Doanh cũng gật đầu phụ họa.
Tô Mai nhớ lại, nhớ ra những ngày lễ ngày tết khi mua thịt về nhà, mẹ tô thật sự như lời bà ấy nói, hâm rồi lại hâm, giữ được rất lâu.
Sau đó lấy ra ăn, thịt trong chén được đun nóng bằng dầu mặn, rồi dùng nước ấm ngâm một hồi, sau đó xào lại đưa ra bàn ăn.