Chương 281: Kiểm tra (2)
Chương 281: Kiểm tra (2)Chương 281: Kiểm tra (2)
Sau đó, anh ta lại lớn mật giả thiết, nói trong nhóm thiên thạch năm bảy mươi sáu kia nhất định là có một loại khoáng chất hoặc là nguyên tố có thể diệt trừ vi khuẩn tang thi hiện tại.
Mặc dù trước khi Tô Mai chết vẫn không thấy giải dược xuất hiện, nhưng mơ hồ nghe thấy, nhà khoa học kia đã nghiên cứu đến giai đoạn cuối cùng.
"Nghiên, nghiên cứu khoáng chất?" Cố Miểu sửng sốt, sau đó nghiêm túc suy tư, nói: "Là có rất nhiêu khoáng chất có giá trị y học cần nghiên cứu."
"Cái đó, thật ra thì cũng không nhất định thì phải chuyên về nghiên cứu khoáng chất, còn có dược liệu các thứ." Tô Mai nói: 'Học y cũng không nhất định phải làm bác sĩ, cô có thiên phú, hoàn toàn có thể phát triển về phương diện nghiên cứu chế tạo y dược."
Hai mắt Cố Miểu sáng lên, họ nhà họ Cố sớm khai trương nhiều công ty dược phẩm như vậy, không phải là dựa vào phương thuốc trong tay ông cụ sao?
Tính đặc thù của bệnh gia tăng, tất nhiên phương thuốc cũng phải phát triển mới được.
"Cảm ơn cô, đồng chí Tô."
Tô Mai khoát tay: "Cô chẳng qua là nhất thời chưa quay đầu lại, tin tưởng dù bây giờ tôi không nói, đợi cô trở lại thủ đô thì cũng có thể nghĩ ra."
"Vậy trước lúc này, tôi chắc phải đau khổ mấy ngày." Buông được gánh nặng trong lòng xuống, trên mặt Cố Miểu có vài phần tươi cười: "Đồng chí Tô, sau này tôi có thể viết thư cho cô không?"
"Dĩ nhiên."
Hai người nhìn nhau cười.
"Mẹ, mẹ." Xa xa, một đứa bé trai mập mạp mười hai, mười ba tuổi chạy tới từ khu gia quyến: "Mẹ, mẹ đừng bỏ con lại, con là Kế Tông..."
Vẻ tươi cười trên mặt Cố Miểu cứng đờ, cô ấy nhìn Trương Kế Tông bị người khác ngăn lại, trong mắt thoáng qua vẻ chán ghét, đồng thời người run run theo bản năng.
"Đừng sợ." Tô Mai đưa tay đỡ cô ấy, nói: "Tôi đưa cô lên xe."
Cố Sâm giận dữ, xoay người đi vê phía Trương Kế Tông, Triệu Khác tiến lên kéo người lại: "Thời gian không còn sớm, anh đưa Cố Miểu đi trước, để tôi xử lý."
Gân xanh trên trán Cố Sâm không ngừng đập thình thịch, anh ta cắn răng nghiến lợi nói: "Là tôi nghĩ lầm rồi, cho là đều là người nhà, có một số việc không cần quá so đo, ngược lại nuôi lớn ham muốn của một vài người."
Tiểu Miểu trở về, có thể chạm vào lợi ích của người khác, trừ những người cùng thế hệ trong nhà mình kia thì còn có thể là ai?
Là tộc trưởng anh ta quá nhân từi
"Đuôi to khó vẫy." Triệu Khác nói: "Với anh mà nói cũng không phải là chuyện gì tốt. Nhà họ Cố các anh nên dọn dẹp, chia tông."
"Ừ" Cố Sâm dịu dần vẻ tức giận trên mặt, tỉnh táo nói: "Tôi trở về sẽ xử lý."
"Lên xe đi." Triệu Khác vẫy anh ta, sải bước đi đến trước mặt Trương Kế Tông bị người ta ngăn lại, nheo mắt lại nhìn đường núi lúc Trương Kế Tông đi tới, sau đó chỉ một bụi cỏ nào đó: "Đi, mang người qua đây cho tôi."
Vương Hồng Chí đi, kéo một người phụ nữ đi ra, là vợ hiện tại của Trương Đại Chí.
Sau đó, có hai chiến sĩ vội vã chạy tới từ trên đường núi, là nhân viên tư lệnh Giang sắp xếp trông chừng.
"Trung, trung đoàn trưởng Triệu!" Hai người thở hồng hộc chào hỏi.
"Hai cậu quá có bản lĩnh!" Triệu Khác nhìn hai người mà tức giận đến bật cười: "Ngay cả một người đàn bà và đứa con nít cũng không trông được."
"Tôi, tôi đau bụng." Một người nói.
"Tôi bị một tiếng kinh hoàng gọi dẫn tới." Một người khác nói xong thì nhấc tay, một con rắn độc vừa mới chết trượt ra từ trong tay áo.
Trên mặt Triệu Khác lạnh lùng, hết sức khó coi: "Vương Hồng Chí, cậu thông báo trung đoàn phó Mạnh, bảo anh ta dẫn người đi thăm dò, đào ba thước cũng phải tìm ra người này cho tôi."
Dám ra tay với trẻ con, quyết không thể chịu đựng.
"Rõ!" Vương Hồng Chí nhận lấy rắn độc, xoay người đến quân đội.
"Hai cậu." Triệu Khác nhìn hai nhân viên trông chừng, lạnh lùng thốt: "Vào núi huấn luyện, chưa hết một tháng thì không được đi ra cho tôi."
"RõI"
Tô Mai đưa mắt nhìn xe đi xa, xoay người đi qua mấy người, dừng chân liếc nhìn, nói với Triệu Khác: "Em đi về trước."
"Ừ”" Triệu Khác gật đầu với cô, gọi hai người khác: "Áp giải họ, đi theo tôi."
Chuyện này đã điều tra xong trong đêm đó.
Để hai người Trương Kế Tông ra quấy rối là họ hàng của vợ lẽ nhà họ Cố.
Ngay cả lần trước Chu Lan đến quân đội tố cáo vợ chồng Triệu Khác phá hỏng đám cưới của mình và tiểu đoàn phó Hàn cũng là người này bày ra.
Vì để gây thêm phiền phức cho Triệu Khác.
"Bởi vì quan hệ giữa anh và Cố Sâm?" Tô Mai tò mò nói.
Triệu Khác gật đầu: "Cố Sâm nhiều lần giúp tôi, nên họ cho rằng tôi là thế lực phát triển của Cố Sâm ở quân đội."
"ồ" Tô Mai nói: "Thế xử lý Trương Kế Tông kia như thế nào?" Chỉ là đứa trẻ mười hai, mười ba tuổi, dù lấy vết thương trên người Cố Miểu ra định tội thì cũng không nhốt được mấy ngày.
Nhưng nếu để yên, ngày nào đó lại bị người ta dẫn lên thủ đô đến trước mặt Cố Miểu thì mới quá làm người ta kinh tởm.