Chương 37: Ly hôn (2)
Chương 37: Ly hôn (2)Chương 37: Ly hôn (2)
"Đầu bếp." Đại Bàn bưng bát khoai tây luộc và một đĩa củ cải ướp ở trước mặt sĩ quan hậu cần: "Tôi đã sớm nghe đại đội trưởng Lâm nói, một năm ở Thiểm Bắc chỗ họ có gần nửa năm là ăn khoai tây."
"Nếu không, tôi đi hỏi Tô Mai xem có cách làm gì tốt không?”
Sĩ quan hậu cần cầm một củ khoai tây, bóc vỏ ngoài, cầm củ cái lên ăn, nói không rõ: "Không dầu, không gia vị, không muối, làm gì cũng sẽ không ngon."
"Thử một chút xem!" Đại Bàn chưa từ bỏ ý định, nói: "Quả thực không được thì tôi dẫn người vào núi hái ít rau củ dại, dùng muối biển ướp một ngày nửa ngày, thêm món ăn cho các chiến sĩ."
Sĩ quan hậu cần khoát tay: "Đi hỏi xem trước đi."
Dựa núi mà, còn là đầu xuân tháng ba nên có không ít rau củ dại, có thể nói là đầy đất, nhưng quân đội có nhiều người như vậy, mỗi người một cái thì phải đào bao nhiêu mới đủ?
Trời mưa, trong núi còn có thú hoang, rắn độc, không phải bị bất đắc dĩ thì sĩ quan hậu cần không muốn để họ mạo hiểm như vậy. ...
Triệu Khác trở lại Lô Thị đã là hai ngày sau, cầm báo cáo điều tra, vọt vào phòng ngủ đập phá một phen, yên lặng ngồi trong phòng làm việc một giờ, hút hai điếu thuốc lá, sau đó đến bệnh viện, nói chuyện cùng con trai Triệu Cẩn một lúc.
Đi ra, anh đồng ý yêu cầu ly hôn của Trương Hinh Vân.
"Hai đứa trẻ.' Triệu Khác nghĩ đến con thơ vừa tròn một tuổi, chần chờ nói: "Cô...
"Tôi không cần con." Trương Hinh Vân ngắt lời Triệu Khác, nói thẳng: "Còn nhà, anh tính ra tiền cho tôi."
"Được!" Triệu Khác gật đầu: "Lúc nào người nhà cô dọn đi, tôi bán nhà, cho cô một nửa tiền."
Lúc bọn họ kết hôn đã mua căn hộ nhỏ, nhưng không ở một đêm nào nên để cho nhà mẹ Trương Hinh Vân mượn.
Nếu đã kết thúc, Triệu Khác tất nhiên muốn lấy lại ngôi nhà nhà họ Trương ở nhiều năm, giữ ở trong tay thì anh cảm thấy chán ghét.
"Dọn đi cái gì? Tôi nói là Tiểu Bạch Lâu."
"Hừ!" Triệu Khác nhìn mặt hai đứa bé, đã định không so đo với cô ta, thấy cô ta lại có ý đồ với Tiểu Bạch Lâu thì tức điên: "Tôi còn không chê cô làm bẩm nhà mẹ tôi, cô thì rất có can đảm nhỉ!"
Tiểu Bạch Lâu là của cải của mẹ anh.
Ông cụ, bà cụ yêu nhau ở trong Tiểu Bạch Lâu, ở kết hôn trong Tiểu Bạch Lâu.
Ba anh em Triệu Khác ra đời ở trong Tiểu Bạch Lâu, lớn lên ở trong Tiểu Bạch Lâu.
Mặc dù mấy năm trước ông cụ dẫn theo bà cụ chuyển đến Lô Thị, ba anh em bọn họ cũng mỗi người rời đi, đến trời nam đất bắc. Nhưng ở trong lòng cả nhà họ, Tiểu Bạch Lâu mới là ngôi nhà thật sự của bọn họ, là nơi dù đi đến đâu họ đều nhớ tới.
"Cái gì, cái gì bẩn?" Trương Hinh Vân siết chặt quyền, cố bình tĩnh nói: "Tôi gả cho anh nhiều năm như vậy, sinh hai con cho anh. Anh không thể bởi vì tình cảm giữa tôi với anh bất hòa, muốn ly hôn với anh mà bôi nhọ người khác!"
"Nguy Đại Tráng!" Sắc mặt Triệu Khác lạnh lùng, anh nói: "Cần tôi vứt thông tin điều tra cho cô không?"
"Hoặc là." Triệu Khác nhìn Trương Hinh Vân tái mặt như ma, giễu cợt nói: "Cô muốn tôi cầm những tài liệu này để đưa Nguy Đại Tráng ra tòa án quân sự?”
"Anh không thể..." Trương Hinh Vân thất thanh kêu lên. "Chỉ chút tư chất trong đầu này mà cũng gây sự với tiểu Cẩn." Triệu Khác khit mũi, lấy giấy bút mang theo ra, dựa lên tường bệnh viện, viết đơn ly hôn và phân chia tài sản cùng với thỏa thuận nuôi dưỡng giữa hai đứa con trai và cô ta: "Ký tên đi"
Tay Trương Hinh Vân cầm một xấp giấy run run. Hồi lâu sau, cô ta mím môi, liếc nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Triệu Khác, nhỏ giọng nói: "Về căn hộ trong thành phố kia, nếu anh đều phải bán, có thể trực tiếp chuyển thẳng sang tên tôi không, tiền..."
"Có thể!" Triệu Khác chỉ nghỉ phép nửa tháng, đi đi lại lại cũng phải mất mười ngày. Bây giờ anh chỉ muốn nhanh chóng ly hôn, để xem sắp xếp hai cái đứa trẻ thế nào, không có ý định kì kèo việc nhỏ không đáng kể ở đây với cô ta. Anh lại lấy ra một tờ giấy, viết lại đơn phân chia tài sản: "Đi thôi, đến ủy ban nhân dân."
"Anh, anh không cần đơn ly hôn?" Cô ta nhớ kiếp trước đến quân đội, có một tiểu đoàn trưởng ly hôn với vợ đã mất một thời gian dài thì đơn ly hôn mới được thông qua.
"Trước khi tôi trở về đã nộp đơn ly hôn." Triệu Khác lạnh nhạt nhìn cô ta: "Sáng nay tôi gọi điện thoại về hỏi, đã thông qua."
Trương Hinh Vân hít một hơi, tiếp đó giận dữ mà hét to: "Triệu Khác, anh lại ngoại tình! Nói, người đó là ai, là cháu gái Trần Oánh Trần Uyển Nhị, hay là bác sĩ Trâu Thu Mạn trở về từ Liên Xô ở bệnh viện quân khu?"
Từ trước đến giờ Triệu Khác làm việc luôn kín đáo, quen hai tay chuẩn bị khi gặp chuyện. Cho nên khi nhận được điện báo ly hôn của Trương Hinh Vân, theo bản năng anh viết đơn ly hôn và nộp lên trước lúc trở lại, vì sợ lôi lôi kéo kéo xếp không dứt, tạo thành tổn thương lớn hơn cho con cái, cũng lãng phí thời gian với nhau, giết chết chút tình cảm cuối cùng.
Chỉ là không cần phải giải thích với cô ta.