Chương 384: Lễ ra mắt (1)
Chương 384: Lễ ra mắt (1)Chương 384: Lễ ra mắt (1)
Tiểu Du ngắm nhìn bọn họ, nói chuyện rõ ràng chào mọi người một lần.
Tần Thục Mai một bên trả lời, một bên đẩy Dụ Lan đang ngây người: "Mau, mau giúp mẹ thu dọn chăn lại."
Vừa dứt lời, đã vịn tay ghế sofa đứng lên,Tiểu Mai, Tiểu Du, mau tới đây mẹ xem, có khát nước không? Có đói bụng không? Tiểu Lý, Tiểu Lý đâu, mau mang bánh mới chiên lên đây."
Tô Mai xoay người giúp Tiểu Du cởi áo khoác, nắm tay Tiểu Du đi đến ghế, ánh mắt đảo qua hai chân Tần Thục Mai đang run nhè nhẹMẹ, hai chân của mẹ?”
Triệu Khác khiêng rương đi vào, nghe thấy thế bước nhanh đến bên ghế nhìn, buông rương xuống, cởi bao tay ra, giúp đỡ Tần Thục Mai ngồi xuống, tay ấm vuốt chân bà xem xét.
"Mẹ không có chuyện gì.' Tân Thục Mai cười đẩy tay Triệu Khác ra, hướng ra cửa nhìn,"Tiểu Cẩn, Niệm Doanh, Niệm Huy đâu?"
Tô Mai nóiỞ nhà ga gặp bạn của Triệu Khác, xe anh ta rộng nên để mấy đứa nhỏ qua đó ngồi, người kia giao tiếp rộng rãi, dọc đường đi thường xuyên gặp được một hai người quen, đi chậm ở phía sau."
Dụ Lan rót trà cho Tô Mai, Triệu Khác: "Uống chút nước đi cho ấm thân."
Tô Mai nhận trà của Dụ Lan cười, cầm lên uống.
Triệu Khác buông chén xuống, cầm lấy bao tay ở bên chân Tân Thục Mai,'Phù thành như vậy, mẹ không đến bệnh viện xem sao?”
"Xem rồi." Dụ Lan nói "Châm cứu, chườm nóng, thuốc dán, uống thuốc, phương pháp gì cũng đều thử qua, mặc kệ dùng thế nào. Mỗi ngày đều đau không ngủ được, vừa đến mùa đông phải dựa vào toàn bộ thuốc giảm đau chống đỡ."
"Con sẽ giúp mẹ xoa bóp." Tô Mai cởi áo khoác, vén ống tay áo, dời chậu than qua một bên, ngồi xổm xuống bên cạnh Triệu Khác, cười nói với Tân Thục Mai: "Con đã học mấy cách xoa bóp với bạn học của mình."
Tịch Nam xì một tiếng, bĩu môi nói: "Chúa nịnh nọt!"
Triệu Khác xoa lỗ tai, liếc mắt nhìn qua.
Tịch Nam không ngờ Triệu Khác nghe thấy, trên mặt nóng lên, vội vàng cúi đầu uống thuốc.
Dụ Lan nhìn cô ta, hơi nhíu mày lại, mặc dù không nghe thấy Tịch Nam nói gì đó, nhưng chọc Tiểu Khác phải trừng mắt, chắc chắn không phải lời hay.
Sao Tần Thục Mai có thể để Tô Mai xoa bóp cho mình, vội vàng kéo cánh tay của cô ấy lên ghế sofa: "Mẹ không sao, mau đứng lên, chờ lát nữa ăn cơm..."
Triệu Khác cũng đỡ Tô Mai đứng dậy nói: "Ăn cơm xong rồi xoa bóp."
Tô Mai nhìn anh một cái, gật đầu, quay đầu hỏi Dụ Lan nói: "Chị dâu cả, mấy đứa nhỏ trong nhà đâu?"
"Tiểu Chương đang làm bài tập ở trong phòng trên lầu. Tiểu Mai, chị đưa em đi xem phòng nhé?”
Tô Mai vừa muốn đồng ý thì nghe thấy Triệu Trác chuyển đồ vào hỏi: "Tiểu Khác, em dâu, hai đứa đến đây xem mấy thứ này để đâu?"
"Chị dâu cả, em qua bên kia xem một chút."
"Đi đi."
Triệu Khác đưa theo Tô Mai qua đó, người một nhà tắm rửa thay đồ, hai vợ chồng chuẩn bị sách vở, tập vẽ tranh, đồ chơi cho hai người lớn và ba đứa nhỏ, cũng như Lưu Gia Thịnh, cũng lấy quà của mấy người tộc trưởng tặng cho hai người lớn.
"Ba, mẹ." Tô Mai chỉ vào bốn vali nói: "Cậu của Niệm Huy và Niệm Doanh nói con và Triệu Khác chuẩn bị quà cho hai người." Tần Thục Mai kinh ngạc há miệng thở dốc: "Quá, quá khách sáo rồi."
Đây là sợ bọn nhỏ ở nhà bọn họ chịu thiệt thòi, thật sự có lòng rồi!
Triệu Nho Sinh ôm Tiểu Du Nhi đi qua nhìn tờ giấy vết tên dán trên mấy vali, nói với Tô Mai: 'Ăn cơm xong thì gọi điện thoại cho bọn họ, viết địa chỉ cho ba."
Tô Mai khẽ cong mắt, cười nói: "Được!"
"Ba." Tô Mai kéo một vali, sau đó mở ra nói: "Con có may mấy áo khoác cho ba và mẹ, khi nào hai người rảnh thì thử một chút, chỗ nào không ổn thì nói với con một tiếng, con sẽ sửa lại."
Triệu Nho Sinh sửng sốt, nhìn áo khoác màu tím và màu xám được xếp ngay ngắn trong vali, trong lòng cảm thấy ấm áp: "Được, lát nữa ba sẽ mặc thử."
"Trời ơi, chị xem một chút, làm thế nào vậy, chị cũng muốn mua vải bông may cho ba mẹ." Tịch Nam nói xong thì đưa chén vào tay Triệu Dần, đưa tay muốn cầm quần áo trong vali.
"Chị dâu hai!" Tô Mai giữ tay của cô ta lại, lấy khăn lau cho cô ta: "Nếu quần áo dính dầu thì sẽ rất khó giặt ra, chị lau tay đi."
Mấy người không khỏi nhìn về phía tay cô ta, ngón cái và ngón trỏ đầy dầu mỡ.
Tịch Nam cười xấu hổ: "Nhất thời không chú ý."
Tô Mai đưa khăn cho cô ta, ánh mắt nhìn lướt qua mấy vali còn lại, sau đó kéo một vali đến: "Chị dâu hai, em và bọn nhỏ cho làm đồ chơi cho Tiểu Chương, chị xem đi."
Tịch Nam nghe thấy cô và mấy đứa nhóc làm thì trong lòng ghét bỏ không thôi, chỉ muốn vứt đi thật xa, làm gì muốn mở ra xem chứ: "Em để ở đây trước đi, lát nữa chị sẽ nói anh hai mang lên lầu cho Tiểu Chương."
Mọi người ở đây đều rất thông minh, sao có thể không nghe ra được cô ta chỉ nói có lệ, ngay cả Triệu Nho Sinh cũng không khỏi nhíu mày.