Chương 386: Tiền phụ cấp (1)
Chương 386: Tiền phụ cấp (1)Chương 386: Tiền phụ cấp (1)
Tiểu Du Nhi vẫy tay với cậu bé, gân cổ lên gào: "Ngao -"
"Dừng!" Tiểu Hắc Đản trợn mắt: "Giỏi ghê! Nói chúng ta chờ cậu ấy."
Triệu Cẩn và Lâm Niệm Doanh cười cười, không hé răng.
"Tiểu Cẩn, Niệm Doanh, Niệm Huy." Triệu Nho Sinh đặt Tiểu Du Nhi xuống, ngồi trước bàn ăn, vẫy tay với bọn họ: "Đến đây để ông nội nhìn xem."
Tô Mai đẩy Tiểu Hắc Đản và Lâm Niệm Doanh.
Triệu Khác đi qua bế Tần Thục Mai, đặt xuống bên cạnh ông cụ.
"Niệm Huy, Niệm Doanh, bà là bà nội." Tân Thục Mai nói, sờ mặt của Tiểu Hắc Đản, không nhịn được cười nói với Tô Mai: "Không có đen như vậy, dáng dấp rất đẹp trai, sao lại đặt biệt danh là "Tiểu Hắc Đản' chứ?"
"Bà nội." Tiểu Hắc Đản ôm khuôn mặt nhỏ, vui vẻ nói: "Bà đúng là người tri kỷ của cháu! Con nói mình lớn lên sẽ rất đẹp trai, ba mẹ lại nói cháu tự luyến. Cháu cho bà xem nhan sắc thật của cháu." Tiểu Hắc Đản nói xong thì cởi áo khoác, áo bông, lấy ra một bức tranh, đây là một gia đình có năm thành viên đầu trọc: "Mọi người đều xem một chút, có phải cháu đẹp trai nhất đúng không?”
Tần Thục Mai, Dụ Lan, Triệu Nho Sinh, Triệu Trác chỉ nhìn thấy màu sắc rực rỡ, không so sánh thì không biết, nếu nói Tiểu Hắc Đản xấu nhất trong màu sắc rực rỡ, vậy cậu bé đẹp trai nhất trong năm nhóc con.
Trong lòng Triệu Khác thở dài một tiếng, nhíu mày lại, thấp giọng hỏi Tô Mai: "Sao thằng bé lại mang bức tranh này đến?"
Tô Mai cố gắng nín cười nói: "Bởi vì thằng bé đẹp trai nhất trong bức tranh này!"
"Phụt - ha ha..." Mỗi lần Tân Thục Mai xem bức tranh này thì phải cười một trận, lần này cũng không ngoại lệ, ôm Tiểu Hắc Đản, Tần Thục Mai vừa cười vừa liên tục gật đầu: "Đúng vậy, Niệm Huy của chúng ta đẹp trai nhất, không ai phản bác được. Đương nhiên, Niệm Doanh lớn lên cũng không tệ."
"Còn có cháu, còn có cháu, Tiểu Du Nhi cũng là em bé đẹp trai nhất."
"Đúng vậy!" Tân Thục Mai cũng ôm lấy Tiểu Du Nhi: "Tiểu Du Nhi của chúng ta cũng rất đẹp trai."
Triệu Nho Sinh nhịn cười, lấy ra bốn bao lì xì đưa cho Triệu Cẩn, Niệm Doanh và Tiểu Hắc Đản.
"Cảm ơn ông nội!" Bốn đứa nhỏ cùng nói.
"Ngoan." Triệu Nho Sinh sờ đầu Lâm Niệm Doanh và Tiểu Hắc Đản, cười nói: "Cứ thoải mái, muốn chơi thế nào thì chơi, có chuyện gì thì ông nội chịu trách nhiệm cho mấy đứa, đừng sợi"
"Nào, đây là của bà nội." Tân Thục Mai cũng lấy ra bốn bao lì xì, lần lượt đưa cho bốn đứa nhỏ.
"Mẹ." Tịch Nam cười nói: "Tiểu Cẩn và Tiểu Du Nhi cũng có, có phải Tiểu Chương cũng nên có phần hay không?”
Triệu Trác đang định lấy bao lì xì ra thì dừng lại.
Tần Thục Mai sững sờ, đưa mắt nhìn vê phía Triệu Nho Sinh, nở một nụ cười thâm sâu,'Con dâu hai nói lời này là đang động chạm đến mẹ rồi. Tiểu Lan."
Tần Thục Mai quay đầu nói với vợ của con trai cả,'Con giúp mẹ tính xem mấy năm nay số tiên mẹ tiêu xài cho Tiểu Chương là khoảng bao nhiêu?"
Du Lan trầm ngâm một chút: "Cứ tính mỗi năm là một trăm đi, năm nay Tiểu Chương mười một tuổi, vậy là một nghìn mốt. Nhưng mà con nhớ lúc Tiểu Chương đây tháng, mẹ đã đặt làm khóa trường mệnh, làm lắc tay bạc, lắc chân, tiêu hơn nghìn vạn."
"Ừ, vậy thì tính là hai nghìn đi." Tân Thục Mai mỉm cười xoa đầu Lâm Niệm Doanh, Tiểu Hắc ĐảnĐều là cháu trai, lòng bàn tay hay mu bàn tay thì cũng đều là thịt, tuyệt đối không hề có chuyện nhất bên trọng nhất bên khinh. Nhưng mà, mẹ không có nhiều tiền mặt như thế, Tiểu Lan, buổi chiều giúp mẹ hẹn người bên cục quản lý đất đai đến nhà mình một chuyến, khu vườn nhỏ ở đường Hồng Kỳ lần trước người ta báo giá một nghìn tám, cho Niệm Huy, về mấy cái vòng tay, lấy cho thằng bé hai bộ. Tiểu Mai, một nghìn này thừa thiếu thế nào thì ta sẽ khấu trừ vào chi phí sinh hoạt trong nhà của con."
Mỗi câu Tần Thục Mai nói ra lại khiến cho sắc mặt của Tịch Nam trắng bệch lên mấy phần.
Còn nữa, câu cuối cùng của bà ngoại là có ý gì? Mỗi tháng bà còn cho Tô Mai chi phí sinh hoạt gia đình!
Triệu Nho Sinh nực cười nhìn về phía vợ mình, đây không phải là bồi thường cho Niệm Huy sao? Niệm Huy à, đây rõ ràng là gặp một đứa trẻ mà phải nuôi bốn đứa, con dâu không có công việc chính thức, sợ rằng nuôi hai miệng ăn áp lực lớn, trở thành giống như chu cấp.
Tần Thục Mai liếc mắt nhìn lão già: Tôi chu cấp đấy, thì làm sao?
Nói đến, hôm nay cũng phải cảm ơn con dâu thứ hai đến vừa đúng lúc, cho bà kiếm được cái cớ.
Nghĩ như thế, Tân Thục Mai nghiêng đầu nhìn Tịch Nam, haizz, làm gì mà mặt trắng như quỷ thế kia.
Tần Thục Mai vừa muốn thân thiết hỏi thăm hai câu lại đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, lập tức trợn tròn hai con mắt, cô ta sẽ không coi tất cả tài sản trong tay mình và Tiểu Lan đều là của mình đấy chứ?
Nghĩ đến khả năng này, trong lòng Tần Thục Mai đột ngột dấy lên một cảm giác chán ghét.
"Mẹ." Dụ Lan cười nói,'Không cần trừ vào phí sinh hoạt gia đình của Tiểu Mai, con lấy một nghìn đó. Mẹ là bà nội cũng không thể bên nặng bên nhẹ, bác cả của con cũng thế, Niệm Huy, lúc vê con cũng sẽ đưa cho thằng bé một vạn."