Chương 388: Đổi cách xưng hô (1)
Chương 388: Đổi cách xưng hô (1)Chương 388: Đổi cách xưng hô (1)
"Hắc Toàn Phong." Vừa mới ăn cơm xong, Tôn Tiểu Hổ đã cầm ngũ tứ thức vừa mới lắp ráp xong chạy vèo đến: "Haha... Nhìn súng của mình này!"
Dứt lời, quay người đối diện với tường viện ngoài cửa chính là súng, viên đạn gỗ rỗng vừa chạm vào gạch đỏ liền nổ tung, chỉ còn lại vết trắng nhạt, uy lực cũng không lớn.
"ÍÍ Thật sự có thể bắn sao?" Triệu Trác thò đầu ra ngoài nhìn, vươn tay nói: "Nhóc con, đưa cho bác xem thử xem nào."
Tôn Tiểu Hổ để tay ra sau lưng: "Trong vali của dì vẫn còn, để con nói với dì con, xin để tự lắp ráp ạ."
"Em dâu?”
Tôn Mai và Dụ Lan đang giúp chị Lý thu dọn bát đũa, nghe vậy liền nói với Triệu Cẩn ở bên cạnh: "Tiểu Cẩn, lấy giúp bác cả một cái."
Tiểu Cẩn gật đầu, rất nhanh liền lấy một cái đến.
Triệu Trác mở túi vải mưa ra, lấy sổ hướng dẫn ra xem một lượt, rồi đổ vật liệu lên bàn trà, bắt đầu tự lắp ráp.
Triệu Thâm, Triệu Quân, Triệu Chương, ngay cả Triệu Nho Sinh cũng hô lên, tò mò vây quanh xem.
Tôn Tiểu Hổ nghiêng đầu nhìn, vẫy tay với Tiểu Hắc Đản: "Hắc Toàn Phong, đi, đi bắn chim sẻ với mình."
Mấy đứa trẻ đều đã từng loại súng này chơi ở nhà, lúc vừa mới có được cũng hào hứng thích thú đi bắn gà từng, thỏ, chim sẻ như Tôn Tiểu Hổ, nói thật, cũng không có tác dụng lắm.
Bắt gà rừng không bằng ném lưới rách vào vào chuồng gà rừng lúc bình mình, bắn chim sẽ cũng không rải thóc, nhưng có măng tre lại bắt được nhiều hơn. "Không đi." Tiểu Hắc Đản móc bao lì xì Triệu Trác vừa mới cho cậu bé ra, đếm, nhíu mày yên lặng tính vốn riêng của mình: "Mẹ, con có 225 tệ rồi ạ."
Tô Mai vừa bưng chén đi vào bếp, vừa nói: 'Không ít nhỉ, Niệm Huy muốn mua gì nào?”
Lì xì của các con, ngoại trừ của Tiểu Du Nhi thì Tô Mai cất giúp, còn ba đứa nhỏ khác, Tô Mai để cho bọn nhỏ tự cầm, bình thường nếu thiếu vỡ hay là đồ dùng học tập hay là muốn ăn kẹo gì đó, bọn nhỏ đều tự lấy tiền mình để mua.
"Vẫn chưa nghĩ kỹ ạ."
Tôn Tiểu Hồ tò mò nhìn bao lì xì trong tay cậu bé: "Cậu có giày trượt băng chưa? Từ lâu mình đã muốn mua một đôi giày trượt băng rồi, ngay cả khi không đủ tiền, cậu vẫn có thể mua vài đôi."
Tiểu Hắc Đản: "Giày trượt băng?"
"Chính là loại giày có bánh xe ấy." Tôn Tiểu Hổ khua tay múa chân: "Sau khi mang nó, trượt; một cái liên có thể bay đi, rất nhanh!"
Hai mắt Tiểu Hắc Đản sáng lên, cậu bé nói: 'Mua ở đâu vậy?"
"Cửa hàng bách hoá, mua không? Mình dẫn cậu đi."
"Mẹ ơi?" Tiểu Hắc Đản động tâm nhìn về phía Tô Mai đang cầm giẻ lau ra ngoài.
"Để ngày mai mai mẹ con đưa con đi mua." Tân Thục Mai ôm Tiểu Du Nhi cười nói: "Một lát nữa, chú ở sở địa chính sẽ đến đây giúp. Con và Niệm Doanh làm thủ tục sang tên bất động sản, con dẫn Tiểu Lang vào nhà chơi trước đi."
Tiểu Hắc Đản nghỉ hoặc nói: "Sang tên bất động sản là gì ạ?"
Trước khi ăn cơm, Tần Thục Mai có nói về chi phi, phòng ốc gì đó, nhưng cậu bé nghe không hiểu gì cả, chỉ biết bác gái hai vì ông bà lì xì cho cậu bé và anh hai mà rất không vui, ngay cả ánh mắt của anh trai tên Tiểu Chương nhìn cậu bé và anh hai cũng tràn đầy địch ý. Triệu Khác vỗ vỗ đầu cậu bé: "Bà nội con tặng cho con một căn nhà đứng tên bà, nhưng nhà ở không giống quần áo và giày dép, cho bằng miệng thì không được, phải ký một văn kiện, văn kiện này gọi là sang tên bất động sản."
"Nhà!" Tiểu Hắc Đản sửng sốt, ngẩng đầu nhìn về Triệu Khác: "Mọi người không cần con nữa sao ạ?"
"Nói bậy gì đó hả!" Triệu Khác dùng tiền xu chỉ vào cậu bé: "Căn nhà này giống như bao lì xì vậy, được xem như là tài sản riêng của con, đợi con lớn lên, con muốn ở thì ở, không muốn ở thì cho thuê, mỗi tháng thu tiên thuê nhà coi như để tiêu sài... À, đúng rồi mẹ, hiện tại hai ngôi nhà đang cho thuê, hay là để không vậy?"
"Không cho thuê." Tân Thục Mai nói: "Một lát nữa người của sở địa chất sẽ đến, con đưa Tiểu Mai và các con đi xem xem, cho biết nhà."
"Con phải đi quân bộ với Diêm Minh để báo cáo." Triệu Khác nhìn về phía Dụ Lan đang bưng trà đến: "Chị dâu, buổi trưa chị có rảnh không?"
"Em cứ yên tâm đi đi." Giọng nói của hai người không nhỏ, Dụ Lan vừa ra khỏi bếp liên nghe thấy: "Để chị đưa Tiểu Mai và bọn nhỏ đi cho."
"Đây là lần đầu tiên Tiểu Mai đến thủ đô, phiền chị dâu đưa cô ấy đi dạo phố cho biết đường nhé." Triệu Khác nói xong, nhìn về phía Tần Thục Mai: "Mẹ, để con bế mẹ lên lầu nhé?"
Tần Thục Mai xua tay: "Bên chân thì có than lửa, trên đùi thì có chăn, mẹ không sao, con cứ bận đi."
"Vâng.' Triệu Khác xoa đầu Tiểu Hắc Đản, nhìn khẩu súng trong tay Tôn Tiểu Hổ, nói: "Chơi thì được, đừng làm người khác bị thương."
Tôn Tiểu Hổ đảo mắt trắng: "Chú ơi, chú và bố con không hổ là chiến hữu, dài dòng như nhau."