Chương 445: Cho thuê xe (7)
Chương 445: Cho thuê xe (7)Chương 445: Cho thuê xe (7)
Tô Mai chợt sửng sốt mất một lúc mới rầu rĩ nói: "Bọn chúng còn nhỏ như vậy..."
"Anh cũng không ngờ tới." Triệu Khác nhìn về phía Lâm Niệm Doanh đang nói chuyện với Quân trưởng Hoàng: "Niệm Doanh lại bén nhạy với kinh tế học như thế" Chuyện vừa rồi, Triệu Sâm đều đã nói cho anh.
"Quân đội nào mà không thiếu tiền? Nhưng nhìn thu nhập từ mấy chiếc xe của bọn trẻ ngày hôm nay, Dương Đồng Quang sẽ không bỏ qua thằng bé. Còn có tài năng máy móc, súng ống của Niệm Huy nữa, đứa trẻ như vậy gần như là vạn dặm mới có một người, lại còn ở ngay trước mắt ông ta. Thế nên cho dù lần tuyển chọn này hai đứa có vượt qua hay không, bọn chúng cũng đều phải trở về phía Tây nam cùng bọn anh. Tiểu Mai, em phải chuẩn bị tâm lý dần."
"Vậy... Tô Mai do dự nói: 'Không cho chúng đăng ký nữa."
"Tiểu Mai, chẳng phải em đã nói sau năm 66, trường đại học sẽ ngừng dạy học sao?"
Tô Mai lặng im, dựa theo tuổi của mấy đứa trẻ, trừ khi học nhảy cấp, nếu không tới năm 66 sẽ không tốt nghiệp đại học được. Tới khi đó, hoặc là đi làm, hoặc là vào bộ đội đi lính, hoặc là trở thành thanh niên trí thức về nông thôn.
"Đừng lo." Triệu Khác cầm tay Tô Mai, an ủi: 'Quân đồng tử không tàn khốc như em nghĩ đâu...
Tô Mai trừng anh: "Bản thân anh có tin lời đó không?”
"Nhưng em không cảm thấy công việc văn chức quân đồng tử rất phù hợp với Niệm Doanh à?" Triệu Khác cười nói: "Niệm Huy có cá tính mạnh, thích tất cả những thứ có sự thử thách, Quân đồng tử càng giống như là tạo ra vì nó. Nếu trong cuộc đời có thể có một sở thích, còn có một nhóm bạn bè chung chí hướng trên con đường đi về phía trước, chẳng phải là một điều may mắn hay sao." Triệu Khác hiểu sâu sắc điều đó.
Tháo xong Browning, Tiểu Hắc Đản cũng không dừng tay mà cầm linh kiện bắt đầu lắp ráp lại.
Thi thoảng Dương Đồng Quang mới chỉ bảo hai câu.
Lắp xong súng, Tiểu Hắc Đản lại mau chóng tháo ra để luyện tập tốc độ. Cứ tháo ra lắp lại như vậy vài lần, tốc độ của cậu bé càng ngày càng nhanh, càng ngày càng nhanh hơn trước.
Nếu nói lúc ban đầu là tán thưởng, lúc này đây, nói thế nào Dương Đồng Quang cũng muốn có đứa trẻ này.
"Lâm Niệm Huy, đi theo ông đi, ông có một căn phòng chứa đầy súng để cho cháu tháo và lắp."
Đạt được tốc độ tháo lắp K-45 như ý mình rồi, Tiểu Hắc Đản ngừng tay. Lúc này đã qua hai, ba tiếng.
Mấy đứa trẻ đã chạy đi chơi, Lâm Niệm Doanh bị Quân trưởng Hoàng đưa đi, cửa hội trường chỉ còn có Tô Mai và Triệu Khác đang ôm Tiểu Du Nhi khẽ nói chuyện ở bên cạnh.
Tiểu Hắc Đản bỏ khẩu súng vào trong tay Dương Đồng Quang, nói: "Hôm khác đi, cháu phải vê nhà xem xe của cháu cho thuê như thế nào rồi đã."
"Ông đi cùng cháu." Dương Đồng Quang nhét súng vào bên thắt lưng, đi bên cạnh Tiểu Hắc Đản tới chỗ vợ chồng Triệu Khác nói: "Trung đoàn trưởng Triệu, đồng chí Tô, ngày mai tôi sẽ cho người đưa hai tờ chỉ tiêu đặc cách quân đồng tử tới, Lâm Niệm Doanh, Lâm Niệm Huy nhà hai người tôi đều muốn!"
Triệu Khác cười liếc nhìn Tô Mai, kính trọng chào Dương Đồng Quang, nói: "Ngày mai tôi sẽ đăng ký cho bọn chúng, để cho chúng tham gia cuộc thi chọn lựa đi."
Thi tuyển cũng là một lần thử thách nhuốm máu và nước mắt. Sau cuộc thi, nếu hai đứa trẻ vẫn không thay đổi chí hướng, anh sẽ đích thân đưa bọn chúng nhập ngũ. Nếu sợ khổ, sợ mệt, chùn bước muốn trở về nhà, anh sẽ lên kế hoạch lại cho bọn chúng lần nữa. Chỉ có điều, chuyện như thế có lẽ sẽ không xảy ra với Lâm Niệm Huy, nhưng e là Niệm Doanh quá lưu luyến gia đình, không muốn ở lại.
Dương Đồng Quang chần chừ một lúc, khẽ gật đầu, ông cũng muốn xem xem ngoại trừ sở trường ra, nghị lực, ý chí và bản lĩnh của hai đứa bé này đến đâu.
Hơn mười một giờ, Dụ Lan lên sân khấu nhận huy chương đồng hộ mọi người, bọn họ đạt hạng ba.
Tô Mai đi hâm nóng lại đồ ăn cùng chị Lý, Triệu Khác buông Tiểu Du Nhi bị tiếng pháo làm cho tỉnh giấc xuống, đi sang học viện hàng không bên cạnh đón Lâm Niệm Doanh về.
Triệu Trác dẫn theo bọn trẻ đốt một dây pháo thật dài.
Bữa cơm tất niên, trên bàn đầy ắp đồ ăn, còn có cả rượu Mao Đài, rượu nho và nước ngọt do Lâm Niệm Doanh mang từ học viện hàng không về cũng bày lên.
Cơm nước xong, Triệu Trác, Triệu Khác mang dẫn theo bọn trẻ đi chúc tết từng nhà. Tô Mai và Dụ Lan ở nhà giúp hai ông bà tiếp đón khách, nhân tiện phát lì xì cho mỗi đứa trẻ đi theo cùng.
Quay qua quay lại tới tận hơn bốn giờ sáng mới ngủ, ngủ thẳng tới hơn chín giờ lại thức dậy, ăn sáng đơn giản xong thì mang theo quà đi tới nhà họ Cố.
Triệu Khác và Cố Sâm đã hẹn thời gian xong từ sớm. Vừa tới ngõ nhà anh ta, từ xa đã thấy Cố Sâm và Cố Miểu chờ ở cổng, đang nhìn quanh về phía này. Bên cạnh hai người còn có một cô bé mặc dày dặn như quả bóng đi theo.