Chương 46: Lão Lâm (2)
Chương 46: Lão Lâm (2)Chương 46: Lão Lâm (2)
Lão Lâm lại sức, giơ điện thoại lên bên tai, phía đối diện đã ngắt máy.
Để điện thoại xuống, lão Lâm bưng bình tráng men, do dự: "Hình như tôi nghe đối phương nói... Tô Mai gì đó?"
"Vợ thằng nhóc kia không phải ở quê nhà sao?" Lão Lâm nghỉ ngờ nhìn về phía thư ký.
Thư ký khá là một lời khó nói hết mà ngẩng đầu nhìn cấp trên cuồng công việc, đau lòng cho Lâm Kiến Nghiệp và Lâm Niệm Doanh ba phút: "Kiến Nghiệp đã sang đây thăm ngài và Niệm Doanh trước khi làm nhiệm vụ, lúc ấy ngài bận bịu, anh ấy đến trường học một chuyến trước, đúng lúc thấy Kiến Quốc dẫn bạn sỉ vả Niệm Doanh là đứa trẻ không ai cần..."
Ngày đó lão Lâm đã nghe vợ đề cập tới chuyện này, nói Kiến Nghiệp chê Niệm Doanh được bọn họ nuôi không có máu mủ ruột thịt, ôm người về quê nhà để cho con dâu múa dao đó nuôi.
Chẳng lẽ là còn có ẩn tình gì?
Lão Lâm gật đầu ra hiệu thư ký tiếp tục.
"Kiến Nghiệp cảm thấy ngài không coi trọng Niệm Doanh, so sánh..."
Lão Lâm ngẩng đầu liếc anh ta: 'Không sao, có cái gì thì nói cái đó."
"So sánh phu nhân và Kiến Quốc, ngài thiên vị."
Lão Lâm cười: “Đúng là nó nói."
Thư ký dòm khuôn mặt tươi cười của lão Lâm, nhẹ thở ra: "Về khu người nhà bộ đội hải đảo xin vào năm ngoái, có một số đã bước xây xong trước. Kiến Nghiệp nhiều nhiệm vụ, không kịp đưa Niệm Doanh trở về, nên xin cho người nhà theo quân đội trước, để đồng chí Tô dẫn cháu trai ngài là Niệm Huy tới." "Sao tôi không biết chuyện này?" Lão Lâm cau mày nhìn về phía thư ký.
Lão Lâm bận rộn công việc, phần lớn những công việc riêng tư trong cuộc sống đều do thư ký xử lý.
Thư ký cúi đầu: "Phu nhân nói ngài bận rộn công việc, chuyện nhà nhỏ không nên quấy rầy ngài."
"Tiểu Mai dẫn Niệm Huy tới, nhưng có đến nhà trước không?"
"Có." Thư ký cười: 'Mang theo chút đặc sản quê nhà cho ngài."
"Đồng chí Trân Mỹ Như (vợ lão Lâm) không nói, giữ hai mẹ con ở nhà hai ngày, để ông nội tôi gặp cháu trai?"
"Cái này." Thư ký chần chờ nói: "Hẳn là..."
Bình tráng men lão trong tay Lâm "Âm" một tiếng rơi ở trên bàn, sau đó lão Lâm vịn bàn đứng lên, nói: "Chuẩn bị xel"
"Ngài chờ một chút, còn có một buổi hội nghị."
Lão Lâm đứng ở trước bàn, lặng yên, đẩy ghế ra...
"Ngày mai ngài phải xuống thôn quê thị sát tình hình xây dựng đường quốc lộ ở quận, ngày mốt phải gặp mấy vị Hoa kiều, mời họ hỗ trợ mua cây giống cao su..."
Lão Lâm mỏi mệt nhắm mắt, khi mở ra đã sáng tỏ: "Từ tháng sau, tiên lương và trợ cấp của tôi sẽ không giao cho đồng chí Trần Mỹ Như, chia ra tới một nửa, cho tiểu Mai và hai đứa trẻ."
"Đã chia hai phần năm cho người nhà những chiến hữu của ngài, chia nữa... Sợ là phu nhân sẽ không đồng ý."
"Vậy để bà ấy tới tìm tôi." Dừng một chút, Lão Lâm lại nói: 'Ngày mai xuống thôn quê anh không cần đi theo tôi, mua một ít thức ăn rồi lái xe đến thăm họ thay tôi, hỏi sau này tiểu Mai có tính toán gì giúp tôi? Có ý kiến gì với việc phụ trách hai đứa bé?" "Vâng....
Tô Duệ dẫn người đi vòng quanh rừng thông, bốn người Đại Bàn ngẩng đầu đã thấy dưới sườn núi cách đó hàng nghìn mét, từng tâng từng lớp biển trúc múa theo gió.
"Ồ, rất rộng lớn!" Chiến sĩ không ngừng kinh hãi mà hô lên.
Đại Bàn khó nén hưng phấn, nhìn vê phía Tô Duệ: "Măng tre nhiều chứ?”
"Ừ" Tô Duệ nhảy xuống sườn dốc: "Rất nhiều."
"Đi." Đại Bàn vung tay lên: 'Đào đi."
Dứt lời, học Tô Duệ, nhảy xuống.
Kết quả người Đại Bàn dính đầy bùn, khiến ba chiến sĩ đi tới cười to không dứt.
Đến ven rừng, không đợi Tô Duệ mở miệng, Đại Bàn ra quy định: "Ba đào hai, năm lấy ba."
"Yên tâm đi, tiểu đội trưởng, chúng tôi còn nghĩ này măng dồi dào không ít, không ăn hết."
Tô Duệ trải qua thời mạt thế, không khỏi nhìn Đại Bàn mấy lần.
"Sao vậy? Trên mặt tôi dính lọ à?" Đại Bàn nghi ngờ nói.
"Quy định này rất hay." Tô Duệ để giỏ trúc xuống, cầm xẻng, bước vào rừng trúc, mở ra tinh thần lực yếu ớt, đuổi thứ có độc có khả năng tồn tại trong rừng, sau đó chọn trúng mục tiêu, hai ba lần được một cái.
Bốn người Đại Bàn cùng tới vây xem một hồi, ghi nhớ ba bước đào sâu của Tô Duệ, sau đó mỗi người chọn một chỗ thử thì phát hiện ra không được, sức lực không đủ.
Tô Duệ đào sâu một chỗ ba lần, tiện tay tách ra là được một cái, bọn họ cần khoảng mười cái mới được.
"Ai dài Bốn người đàn ông chúng tôi mà không có một ai có sức lực lớn hơn chị dâu.”
Đại Bàn và ba chiến sĩ bị đả kích sâu sắc, nhưng cũng không muốn chịu thua lúc này. Bốn người thương lượng một chút, quyết định hai người một nhóm, hợp tác tác chiến, hợp lực tấn công.
Dần dần, măng tre năm người đào lên đã chất thành hai quả đồi nhỏ.
Vẫn là Tô Duệ thấy giờ không còn sớm, kêu dừng lại.
"Các anh đeo một giỏ măng tre xuống núi trước, tôi đi tìm xem có còn vịt không." Tô Duệ lau mồ hôi trên trán, chống xẻng, thở hổn hển, thân thể này chưa từng rèn luyện nên có hơi yếu, ngày mai dậy, chỉ sợ cả người đều đau đớn.