Chương 523: Cải xanh (4)
Chương 523: Cải xanh (4)Chương 523: Cải xanh (4)
"Việc này là con không đúng, hôm qua con vê muộn, thấy Tiểu Mai ngủ bèn không nhắc cô ấy là sáng nay con đi huấn luyện dã ngoại. Cô ấy nghe con, cho rằng con đã ôm Tiểu Du Nhi xuống lầu chạy bộ rồi nên không nhìn sang bên cạnh. Tiểu Du Nhi đâu rồi ạ, Tiểu Mai nhớ thằng bé, mẹ để thằng bé nghe điện thoại đi."
Tần Thục Mai nghe mà lòng dạ thông thuận hơn chút, ngoắc kêu: "Tiểu Du, ba con mẹ con gọi điện thoại, mau tới đây."
Tiểu Du Nhi bỏ đồ chơi trong tay xuống, chạy lon ton tới: “A lô -"
Triệu Khác đưa điện thoại cho Tô Mai.
"Tiểu Du, mẹ xin lỗi, khi mẹ rời giường đã quên xem xem con có ở đó không."
Tiểu Du Nhi nghĩ đến sự sợ hãi khi gọi trái không thấy người, kêu phải cũng không thấy người, cậu bé méo miệng: "Con đổi tên, không tên là Tiểu Du nữa."
Tô Mai sững sờ: "Tại sao lại đổi tên?"
"Ba mẹ không cần con nữa mà, con cảm thấy mình vô cùng đáng thương, cho nên con đổi tên mình thành "Rau Xanh'."
"Mẹ xin lỗi, mẹ sai rồi, lần sau mẹ đi ra ngoài nhất định sẽ nói với con trước được không?”
"Con muốn ăn kẹo."
"Được, mẹ về nhà sẽ mua cho con."
"Con muốn một túi kẹo sô cô la, một túi kẹo sữa."
"Được."
"Con muốn sáng dậy ăn một viên, giữa trưa ăn một viên, ban đêm lại ăn một viên."
Tô Mai nhíu mày, một ngày một viên còn được, ba viên là quá nhiều. "Hu hu... Con biết ngay ba mẹ không yêu con." Tiểu Du Nhi lau nước mắt, cực kỳ đau lòng cho mình còn nhỏ tuổi đã không có ai yêu, bèn vừa khóc vừa hát: 'Rau xanh a, trong đất vàng a, hai ba tuổi a, mẹ không yêu, rau xanh a, trong đất vàng a, hai ba tuổi a, ba không muốn..."
Tô Mai: ”....
Tô Mai hứa hẹn về nhà sẽ mang cho cậu bé thịt khô mà Điềm Điềm thích ăn, cô mới hơi dở khóc dở cười cúp điện thoại, nhìn sang Triệu Khác: "Đoàn trưởng Triệu, chuyện lần này em có lỗi, anh cũng có lỗi, lần sau đi ra ngoài phải nhớ nói với em trước.
"Ừm”" Triệu Khác móc túi, lấy một sổ tiết kiệm ra cho cô.
Tô Mai nhận lấy mở ra: "Ba cho à?"
Chủ hộ vẫn là tên ông cụ, không thay đổi.
"Anh đòi." Không đòi ông ấy, chờ ông ấy chủ động cho thì phải đợi.
"Anh đòi tiền làm gì?"
"Bổ sung tiền quyên góp." Triệu Khác chỉ vào tổng tiền ban đầu: "Ban đầu có bốn ngàn, cho anh cả một ngàn, Triệu Chương một ngàn, anh lấy ba trăm, góp đủ hai ngàn quyên góp cho bộ hậu cần quân đồng tử. Đúng, bộ trưởng hậu cần còn viết giấy chứng nhận quyên góp tiên cho anh, hôm đó anh về nhà tiện tay đặt trong ngăn kéo bàn đọc sách, lúc em về nhớ thu lại."
Tô Mai gật đầu, đột nhiên phản ứng kịp: "Đang huấn luyện dã ngoại mà, anh không có việc gì mà làm sổ tiết kiệm làm gì?"
Triệu Khác mất tự nhiên ho nhẹ: "Chẳng phải trong khoảng thời gian này anh bận à, quên đem sổ tiết kiệm cho em. Hôm qua nhớ ra nên thuận tay đem theo, nghĩ sẽ cho em niềm vui bất ngờ."
Tô Mai sờ túi của anh: "Anh còn có tiên giấy không?"
Triệu Khác móc ra một nắm tiền giấy lẻ và hai tờ phiếu thuốc lá cho cô. Tô Mai lườm anh một cái, không nhận, ngược lại rút mười đồng và một phiếu thịt, hai phiếu cơm từ trong túi mình rồi nhét vào túi anh. Đầu năm nay ra ngoài ăn cơm chỉ có tiền mà không có phiếu, muốn ăn đồ nóng cũng khó khăn: "Đoàn trưởng Triệu, tuy em bảo anh mỗi tháng đều nộp tiền lương lên, nhưng em không nói không chừa cho anh chút tiên tiêu mà?”
Triệu Khác cười: "Ừm, Tiểu Mai nhà chúng ta hiền lành sáng suốt lắm."
Anh hưởng thụ khoảng thời gian mà chỉ tiêu đều có vợ sắp xếp quản lý thế này.
"Anh đừng hà tiện, mau đi ra ăn cơm."
Triệu Khác gật đầu đi theo vợ ra khỏi lều vải, bên ngoài mọi người đã bưng bát, câm bánh bột ngô ăn.
"Đồng chí Tô, đoàn trưởng Triệu." Trương Truyền Thừa cười nói: "Mau đưa hộp cơm của các cô ra đây đựng đồ ăn, chậm hơn chút nữa là hết."
"Triệu Khác, chỗ này." Tôn Cương Thiết nghe thấy tiếng nói của Trương Truyền Thừa, thò đầu ra từ lều chính kêu to: "Đã lấy đồ ăn giúp cậu rồi, mau tới đây ăn."
Triệu Khác nói cảm ơn với Trương Truyền thừa, quay người đi.
Tô Mai mở ba lô lấy hộp cơm của mình ra, lấy nửa hộp cháo, đựng một hộp thịt hầm, cầm hai cái bánh bột ngô, bưng vào lều nhỏ của mình.
Trên lớp cây lúa mạch thật dày được đệm một tấm chiếu tre, đặt chăn quân đội xếp rất chỉnh tê.
Tô Mai đã mặc áo khoác từ trước, trong ba lô có chiếc chăn lông.
"Đồng chí Trương, đây là lều vải cho tôi à?" Tô Mai lui ra ngoài, nghi ngờ nói: "Tôi không mang chăn quân đội."
"Chiến sĩ bên đội đặc chiến đưa tới." Trương Truyên Thừa cười nói: "Bọn họ đi gấp, ít ai mang lều vải, phó sư trưởng Dương bèn mời bọn họ chạy tới đây ở chung với chúng ta, cô và đoàn trưởng Triệu là vợ chồng, cho nên..." Người thời đại này đều rất chất phác, thấy người ta không suy nghĩ nhiều, Tô Mai âm thầm nghiến răng, cô không tin đâu, với đầu óc đi một bước nhìn ba bước của Triệu Khác, trước khi đến sẽ không suy tính đến những thứ này hay sao.