Chương 590: Hợp Nhất, Ung Thư Máu (4)
Chương 590: Hợp Nhất, Ung Thư Máu (4)Chương 590: Hợp Nhất, Ung Thư Máu (4)
Triệu Khác: "Trân Oánh đã trở nên thông minh rồi!"
Tô Mai quay đầu lại, khó hiểu nhướn mày.
"Cô ta không phải thực sự muốn gả Lâm Y vào nhà mình, mà chỉ muốn lan truyền tin tức nhà họ Thái muốn huỷ bỏ hôn ước ra ngoài thôi."
"Một đám người đầy mưu mô.' Tô Mai đặt con dao nhỏ và bút chì xuống, cầm lấy khăn lông từ tay Triệu Khác, tự mình lau tóc.
"Cô ta cũng không còn cách nào khác, một khi Chu Trường Cung xuất ngủ thì cô ta sẽ phải dẫn theo bọn họ rời đi cùng, đến lúc đó, mọi chuyện sẽ không còn do nhà họ Thái định đoạt muốn gì được nấy nữa. Cô ta không thể để mặc nhà họ Thái huỷ bỏ hôn ước, hơn nữa còn hắt bát nước bẩn lên người Lâm Y!"
"Thái Quân Trường...' Tô Mai vừa định nói, nhìn thế này có vẻ nhân phẩm của người nọ không được tốt lắm, kết quả vừa mới đối mặt với ánh mắt tràn ngập ý cười của Triệu Khác, cô đã lập tức hiểu rõ: "Phó sư trưởng Triệu, sao chức vị của người này tăng nhanh như ngồi trên hoả tiễn vậy?"
Triệu Khác mỉm cười véo véo chóp mũi của cô: "Tiểu Mai nhà ta giỏi quá đi! Nếu không thăng chức nhanh, ta sợ sau này khi bí mật bị vạch trân, người ta sẽ nhắc đến người thiết kế của máy bay không người lái và máy bay chiến đấu tàng hình, hơn nữa chồng của cô ấy, ồ, chỉ là một tên vô danh tiểu tốt, thực sự không xứng với nhà thiết kế Tô của chúng ta."
Tô Mai bị anh trêu chọc đến cười khanh khách.
Triệu Cẩn, Tiểu Hắc Đản, Lâm Niệm Doanh và Tiểu Du Nhi đến nhà họ Lưu, ở lại đó ba ngày.
Ba ngày sau, bốn người trở về, cách thời gian Triệu Cẩn và Lâm Niệm Doanh đi đưa tin chưa đầy hai ngày nữa. Mấy ngày nay, Tô Mai vẫn luôn bận rộn giúp Triệu Khác khôi phục lại bản vẽ, chăn bông, áo bông, quần áo của hai người bọn họ đều là do bảo mẫu chuẩn bị.
Cùng với sự quay về của bọn họ, những người muốn tài liệu lại đến một lần nữa.
Còn có Trần Thanh Miêu vẫn chưa từ bỏ ý định.
Tô Mai liếc nhìn sắc mặt vàng vọt như nến và đôi mắt đỏ ngầu của cô ta: "Mấy ngày nay cô không nghỉ ngơi sao?"
"Chỉ tối hôm qua thôi, tôi bận đan áo len cho Đại Ni nên đi ngủ muộn một chút."
"Đại Ni đã lớn như vậy rồi, ngay cả việc đan áo len cũng không để con bé tự dệt." Tô Mai cầm ấm trà lên, rót cho cô ta một tách trà hoa cúc cẩu kỷ và một quả táo.
Sau khi uống hai hớp trà rồi đặt chén trà xuống, Trân Thanh Miêu cầm quả táo lên cắn một miếng, Tô Mai liếc mắt nhìn, trên quả táo để lại một vòng máu đỏ tươi: "Lợi của cô xuất huyết rồi, cô đã đến bệnh viện khám chưa?”
"Tốn tiền đến đó làm gì? Mấy ngày nữa hạ sốt thì sẽ ổn thôi."
"Bệnh cảm của cô vẫn chưa khỏi sao?" Tô Mai sửng sốt, không nhịn được chỉ vào cô ta: "Cô cũng hay thật, đã bao nhiêu ngày rồi mà còn chưa đến bệnh viện khám?”
Cô lão đang đảo số thảo dược phơi trong viện cũng đi đến, cầm lấy tách trà uống một ngụm, nhân tiện nhìn sắc mặt của cô ta một chút: 'Đưa tay cho tôi, để tôi xem nào."
Trân Thanh Miêu có một cảm giác sợ hãi tự nhiên đối với ông cụ Cố, ngày thường cảm thấy không thoải mái lắm, biết rõ ông cụ Cố không thu tiền thuốc nhưng cô ta cũng không dám đến đây để ông xem, lần này cũng vậy, vừa nghe ông nói đã hoảng hốt đến mức suýt chút nữa nhảy dựng lên: "Không, không cần, đợi lát nữa cháu sẽ đến bệnh viện khám."
"Tay!" Ông cụ Cố nghiêm mặt. Trân Thanh Miêu sợ sệt liếc mắt nhìn về phía Tô Mai, hy vọng cô sẽ nói giúp một câu.
Nhưng Tô Mai lại nhìn ra được một chút khác thường từ trong vẻ mặt nghiêm túc của ông cụ Cố, nếu đó chỉ là một căn bệnh vặt nho nhỏ thì ông cụ cũng lười quan tâm.
Thấy Tô Mai không nói gì, Trần Thanh Miêu do dự một lúc lâu mới sợ hãi xắn tay áo lên, đặt tay lên bàn.
Ông cụ Cố nhìn cổ tay gầy guộc chỉ còn da bọc xương của cô ta, nếp nhăn giữa hai hàng chân mày ông càng sâu hơn nữa, nhắm mắt xem mạch một lúc lâu, ông cụ Cố chỉ chỉ vào tay kia.
Trần Thanh Miêu nhanh chóng đặt tay kia lên, ông cụ Cố lại xem mạch một lúc nữa rồi buông tay ra, sắc mặt càng trở nên nghiêm túc: "Đi đến bệnh viện ngay bây giờ, để Cố Bát kiểm tra toàn diện cho cô."
"Cháu..."
Tô Mai kéo cô ta đứng dậy, đi sang một bên, hét lên về phía căn phòng xép phía tây: "Tam Mao, ra ngoài!"
Tam Mao vừa chạy về phía này vừa cười hì hì quay đầu lại nói với Tiểu Hắc Đản, chiều nay lên núi rồi đi đâu chơi.
"Dì Tô."
Tô Mai nhìn cậu bé, thở dài một tiếng: "Chị cả cháu ở nhà không?"
"Chị ấy đi lên trấn trên tìm bạn học chơi rồi ạ."
Tô Mai sờ sờ túi, đã lâu lắm rồi không mua gì đến túi áo đều trống rỗng.
Bảo mẫu đang ngồi đóng đế giày dưới hành lang, nghe vậy vội vàng móc hai đồng tiền đưa cho cô: "Đủ chưa?"